“Tất cả mọi thứ trên cuộc đời đều do rất nhiều điều kiện liên kết lại mà thành, ai nhận ra được điều này sẽ đủ sức để buông bỏ những điều khó buông bỏ, đủ sức đối diện với những thứ to lớn trong cuộc đời”.(1)
Những sợi chỉ nhỏ, mong manh mong manh, bện lại với nhau thành sợi dây to, rồi không một đôi tay nào có thể bứt được nữa.
Những nỗi buồn mong manh mong manh, như khói như sương, giữ mãi trong lòng, tâm cố chấp bện chúng vào nhau, thành nỗi buồn rất rộng; tâm không buông bỏ nối chúng lại, thành nỗi buồn rất dài, rồi không còn đủ sức nhấc lên để đặt xuống, không còn đủ sức để đi qua.
Người đời sợ nỗi buồn to nhưng không chịu buông bỏ những nỗi buồn nhỏ nhặt, sợ nỗi buồn dài dằng dặc nhưng ngày ngày vẫn đem những nỗi buồn không đáng nối chúng lại với nhau.
Người đời thích hạnh phúc bền vững nhưng lại không chịu chắt chiu gom góp những hạnh phúc giản dị bé nhỏ thường ngày.
Sợi dây lớn lên bằng cách nào, theo ngược lại là cách làm cho nó bé lại. Sợi dây dài ra bằng cách nào, theo ngược lại là cách làm cho ngắn lại.
Thành, không phải chuyện của một sớm đã thành; hoại, không phải chuyện của một chiều đã hoại.
Không phải chỉ một bước chân đã đến được gần, không phải chỉ một bước chân đã đi thật xa.
Vô Thường
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 279.