“Chẳng phải nhờ xe, chẳng phải nhờ ngựa, cũng chẳng phải nhờ đôi chân thật Nhanh thật khỏe mà người đời có thể đi qua hết nỗi buồn, đến được nơi bình yên. Chỉ khi làm chủ được tâm mình, không còn để những điều tầm thường cuốn đi, khi đó mới có thể đi qua hết nỗi buồn, đến được bình yên”.(1)
Người trở về, ngồi trước Phật, lắng lòng nghe một thời kinh. Câu kinh nhẹ như gió, lời kinh nhẹ như mây.
Cuối cùng.
Đem hết cả nửa đời phong sương phiêu bạt, gom góp hết cả nửa đời hơn thua, mang tất cả những lợi danh tích góp suốt chừng ấy năm, vẫn chưa đủ để đổi được cho mình một buổi sớm mai bình yên.
Phật mỉm cười thật hiền. Người mỉm cười xa xăm.
Hóa ra. Để đến được nơi bình yên, không phải chen lấn tranh giành nhau để đi, mà là một lần quay đầu dừng lại. Để có được bình yên trong tay, không phải giành giật gom góp nắm giữ thật nhiều, mà là một lần biết mở tay ra và đặt xuống.
Nhìn dòng người trong chốn bụi hồng tấp nập ngược xuôi đẩy nhau đi, thoáng buồn, khi biết người vẫn còn tất bật ở đó.
Chốn bụi hồng ồn ã và đầy màu sắc, câu kinh xưa lại tĩnh lặng và trong suốt như gió giữa hư không.
Mấy ai nghe được?
Mấy ai thấy được?
Vô Thường
_______________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 323.