Dù chẳng làm tổn thương ai, nhưng mỗi chúng ta, có lẽ ai cũng từng bị thời gian làm tổn thương mình.
Một chiếc lá rụng. Một vầng trăng khuyết. Một con sóng vỡ. Một khóm mây tan. Một tường rêu phủ. Một cánh bèo trôi… Nhìn khoảnh khắc vô thường đó, ai chẳng nặng lòng bởi những tàn phai?!
Có người, đem những khoảnh khắc vô thường làm thành nỗi buồn, cất vào lòng, đường càng xa, lòng càng nặng.
Có người, đem từng khoảnh khắc vô thường làm thành nét vẽ, ghép lại thành bức tranh, bức tranh cuộc sống, đẹp giữa vô thường, đẹp giữa khắc nghiệt.
Vô thường là khổ.
Tàn phai là đau.
Nhưng khi chấp nhận được cuộc sống là một chuỗi những đổi thay vô thường, cuộc đời lại trở nên rất hiền hậu.
Rồi đến một ngày, ai cũng sẽ nhận ra, đổi thay lớn nhất trong cuộc đời này là sự đổi thay từ chính bản thân mình.
Giữa những ngổn ngang đổi thay vô thường ngày trước, với ánh mắt mới, sẽ luôn thấy có một bình yên chờ mình ở đây.
Vô Thường