“Một con thỏ bị sa lưới, càng vẫy vùng càng bị lưới quấn chặt, bất lực nằm chờ thợ săn đến mang đi.
Kẻ không làm chủ được tâm mình, không thoát khỏi sức hút của thế giới phù hoa, càng vẫy vùng trong đó để cố tích góp thật nhiều để thỏa mãn cho những ham muốn bản thân thì càng bị những thứ đó trói chặt, không còn được tự do tự tại, mệt mỏi sống qua từng ngày, chờ tử thần đến mang đi”.(1)
Một kẻ dốc hết sức mình để theo đuổi mãi những niềm vui mong manh cất chứa bên trong đó nỗi buồn rất dài; và một kẻ sớm chùn chân trước khó khăn rồi từ bỏ những điều đáng giá ẩn phía sau những trắc trở trong hiện tại; xét cho cùng đều như đang ghét bỏ mình như nhau thôi, vì chút niềm vui chẳng đáng trước mắt, vì chút khó khăn trước mắt mà làm khổ mình về sau.
Khi theo đuổi vẻ hào nhoáng bên ngoài, chúng ta dễ dàng bỏ quên đi đời sống nội tâm của mình.
Khi theo đuổi những điều ồn ã, chúng ta dễ dàng mất đi những hơi thở bình yên.
Có lẽ, ai trong chúng ta cũng từng lãng phí thời gian để theo đuổi những điều vô nghĩa, dù nỗ lực bao nhiêu, cuối cùng, mãi chẳng bao giờ thuộc về mình.
Ai cũng nói mình biết cuộc sống này là vô thường, nói nhiều bao nhiêu không quan trọng nếu không đủ sức thuyết phục được đôi chân dừng lại, thôi không theo đuổi muôn nghìn thứ phù phiếm, rồi một ngày phải tiếc nuối nhìn mọi thứ mất đi.
Có lẽ chúng ta ai cũng từng dốc hết lòng theo đuổi một thứ gì đó, nhưng khi có được thứ đó, ta lại nhận ra thứ đó thật sự không phải là thứ mình cần, thứ mình cần là thứ đã hờ hững bỏ lại sau lưng.
Vô Thường