“Hãy suy nghĩ về những mong manh trong cuộc đời, nghĩ về cái chết, như một kẻ tử tù chờ ngày thi hành án tử…
Những suy nghĩ đó sẽ tiếp thêm sức mạnh để có đủ dũng khí bứt mình khỏi những phù phiếm trong cuộc đời….”(1)
Nghe đâu mọi tên tử tù đều chỉ mong được sống một cuộc đời lương thiện bình thường bình thường, bất kể ngày xưa hắn đã từng tàn độc đến đâu, muốn một buổi sớm mai bình yên dưới hiên nhà, muốn ăn một bữa cơm giản dị với gia đình, muốn nói gì đó làm gì đó để người mình thương không phải buồn.
Khi đối diện với cái chết, dòng máu thật lạnh cũng phải ấm lại, trái tim cũng ấm lại.
Khi đối diện với cái chết, những được mất hơn thua, những danh vọng vật chất, những hận thù sâu đậm… không còn đáng kể nữa, mờ phai đi, nhẹ tênh.
Khi không còn thời gian để chọn lựa nhiều, người ta tự khắc biết chọn thứ đáng giá nhất cho mình.
Chọn chân thành để sống, chọn việc ý nghĩa để làm, chọn lời yêu thương để nói, chọn ánh mắt hiền để nhìn cuộc đời, chọn đôi tay ấm để cầm lấy tay người, chọn đôi chân thật nhẹ để không làm tổn thương những nơi mình đi qua.
Thường nghĩ đến những gì để yêu thương lớn hơn lỗi lầm, lớn hơn sợ hãi.
Vô Thường.
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 34.