“Cả ngày chỉ đuổi theo những điều phù phiếm. Chỉ nhớ những điều không đáng. Chỉ nói những lời không hay. Chỉ làm những việc không tốt. Luôn tránh né những việc cần làm. Luôn thiếu một chút can đảm để có thể bắt tay vào những việc làm ý nghĩa. Quay lưng lại với những điều thiện rồi mải miết đuổi theo giông gió… Những người như vậy, dù luôn nói: cần bình yên, sợ bão giông, thì cũng chỉ là lời nói suông vậy thôi”.(1)
Cỏ cây vẫn phải chết khát khi những cơn sấm rung cả đỉnh trời nhưng chẳng mang mưa về. Mặt đất vẫn khô nứt toác ra khi những đám mây đen kéo nhau về tụ rồi tan.
Người không thể bình yên khi chỉ nói, “muốn bình yên”, rồi chẳng làm gì cả, vẫn suy nghĩ những điều, vẫn nói những lời, vẫn làm những việc để cuộc đời mình không được bình yên như ngày xưa.
Nói “muốn nhẹ” nhưng không chịu đặt xuống, nói “muốn thoát ra” nhưng lại cột thêm vào; cuối cùng, đó cũng chỉ là lời nói suông vậy thôi.
Đường trần dài dằng dặc, chẳng lo gì không tìm thấy được cho mình niềm vui mới, chỉ lo không đủ dũng khí để từ bi mà mở tay ra đặt xuống nỗi buồn đã cũ.
Nhân gian rộng mênh mông, chẳng lo gì không tìm thấy được cho mình một buổi sớm mai bình yên, chỉ lo đôi chân còn cố chấp còn do dự, loanh quanh tìm về lại những ngày buồn đã qua.
Vô Thường
_______________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 129.