“Rồi ai cũng từng làm những việc thiện, chia với người một chút nỗi buồn, đặt vào tay người một chút bình yên. Hãy cảm thấy vui khi làm được những điều đó. Hãy lấp đầy cuộc đời mình bằng những ngày như vậy. Vì hạnh phúc của đời người sẽ đến từ việc làm như thế”.(1)
Không gì mênh mông bằng những ngày trống rỗng, sống rất vội, qua rất nhanh, chẳng cất được điều gì vào đấy, như trang giấy trắng, nhưng dù có tiếc nuối thế nào cũng không thể lật lại để viết gì thêm được nữa, và cũng không thể xé bỏ đi. Để mãi đó, còn mãi đó, lâu lâu nhìn lại, thấy nặng lòng, thấy mênh mông như chiều mưa một mình đứng giữa ngôi nhà hoang, chẳng làm gì được.
Không gì vui bằng những ngày khi nghĩ lại vẫn còn thấy vui. Ngày đó, chia được với người một chút nỗi buồn, đặt vào tay người một chút bình yên, có ánh mắt thật hiền nhìn cuộc sống, có hơi ấm từ đôi tay chân thành làm lành lại trong lòng người một vết thương, có đôi chân không ngại khó khăn. Ngày đó như ngăn tủ ấm, cất đầy niềm vui, cất đầy tiếng cười.
Không ai đủ giàu để có thể thương lượng với thời gian mua lại được quá khứ, để thay đổi ngày hôm qua, thêm vào đó ít nụ cười, bớt đi vài dở dang, nhặt bỏ năm ba lỗi lầm, xóa đi một ít phiền muộn; nhưng cũng không ai nghèo đến mức phải mang cả ngày mai bán đi bởi những vội vã trong hiện tại.
Vô Thường
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 118.