Có một người bị mù và một người bị què chân sống chung với nhau trong một gia đình, trong đó có vài người khác cùng chung sống để giúp đỡ cho họ.

Một hôm những người kia đều có việc phải ra ngoài, người đi câu cá, người đi mua sắm, người đi chơi, người mù và người què là những người còn lại trong nhà. Trong cái ngày đặc biệt ấy căn nhà bỗng xảy ra hỏa hoạn, người mù không thấy được đường nên không thể thoát ra được. Người què thấy được, nhưng không có đôi chân lành lặn để đi ra. Thật nan giải! Chắc chắn họ sẽ bị chết cháy thôi!

nguoi-mu-va-nguoi-que

Lúc đó, có một vị thiện tri thức cho họ lời khuyên:

“Các anh đều có thể thoát được nạn cháy, có thể thoát ra được ngôi nhà lửa này. Làm cách nào để thoát? Người mù hãy sử dụng đôi mắt của người què và người què sử dụng đôi chân của người mù.”

Họ liền theo chỉ dẫn của thiện tri thức. – Có phải người què móc mắt của mình ra rồi gắn vào hốc mắt của người mù chăng? Bất kỳ một cuộc giải phẫu với phương pháp ấy đều thất bại cả. Nếu như người ta tìm cách gắn đôi chân của người mù vào thân của người què cũng đều là vấn đề nan giải, vượt qua ngoài quy luật tự nhiên. Thế thì họ làm sao?

Họ tạo ra một tình huống tốt nhất bằng cách người mù cõng người què.

Người què có mắt nên hướng dẫn:
“Quẹo phải, quẹo trái, đi thẳng”. Người mù có đôi chân, tuy không thấy đường nhưng có thể (Tin) nghe được lời chỉ dẫn của người què. Nhờ nghe lời khuyên đúng lúc và hợp lý, cả hai đều tự xoay xở để tự cứu được mình.

… … … … …

Nếu chúng ta chỉ đơn thuần có Niềm Tin mà không được Trí Tuệ soi sáng, chúng ta sẽ bước những bước chân (hành động) mù lòa. Nếu chúng ta có Trí Tuệ mà không có Niềm Tin, chúng ta có cái ”thấy xa trong rộng” nhưng lại hạn chế bởi sự què (không hành động) nên rốt cùng cũng không có lợi ích chi. Niềm Tin & Trí Tuệ là đôi cánh bất khả phân của người tu Phật vậy.

Thư viện Hoa Sen