Có một vị cao tăng đắc đạo từng nói:
“Nếu bạn tự cho rằng mình là một viên đá thô thì có thể vĩnh viễn bạn chỉ là một viên đá thô; nếu bạn kiên định tin rằng mình là một viên đá quý vô giá thì bạn sẽ là viên đá quý vô giá.”
Con người nếu có thể tự nhận xét chính xác về bản thân mình thì đã thành công một nửa, mấu chốt của vấn đề nằm ở đây, điểm này rất khó làm được.
Phật hoặc là cao tăng độ nhân, chính là dạy cho người ta nhận biết kho báu tự thân mình, nói cho họ biết mấu chốt để thành Phật là ở chính sự tu hành và giác ngộ của bản thân.
Người đang xuống dốc, không phải đều mang tâm sa đọa, trong họ có rất nhiều người đã mất đi lòng tin với sự phát triển bình thường của mình, giúp họ tìm lại lòng tin chính là một cách độ thoát cho họ.
Có một lần Thạch ốc thiền sư và một nam thanh niên gặp gỡ ngẫu nhiên cùng kết bạn đồng hành. Trời tối rồi, nam thanh niên muốn mời thiền sư tới nhà anh ta qua đêm nên nói với ông:
“Trời đã muộn rồi, chi bằng ngài qua đêm tại nhà tôi, sáng sớm mai lại lên đường?”
Thiền sư cảm ơn anh ta, cùng anh ta đi về nhà. Lúc nửa đêm, thiền sư nghe có tiếng người đang rón rén vào phòng của ông, thiền sư hét to một tiếng:
“Ai?”
Người này sợ tới quỳ xuống đất, thiền sư lột bỏ tấm vải đen che mặt ra xem, hóa ra là người thanh niên cùng ông đồng hành lúc ban ngày.
“Sao lại là anh? ôi, tôi biết rồi, hóa ra anh giữ tôi lại qua đêm là vì việc này! Tôi là một hòa thượng thì có bao nhiêu tiền! Anh muốn làm hãy làm vụ nào lớn!”
Nam thanh niên nói:
“Hóa ra cũng là người đồng đạo! Ông có thể dạy tôi làm vụ lớn không?”
Thái độ của anh ta rất khẩn thiết, rất chân thành.
Thiền sư thấy anh ta như vậy, nói với anh:
“Đáng tiếc! Thứ cả đời dùng không hết anh lại không học, đi làm chuyện nhỏ thế này. Thứ cả đời dùng không hết, anh có muốn không?”
“Thứ cả đời dùng không hết ở đâu?”
Thiền sư đột ngột nắm lấy cổ áo anh ta, dùng hết sức hét lên:
“Nó ở trong lòng anh, anh lại không biết, thân mình mang kho báu mà lại tự cam chịu sa đọa, hoài phí tấm thân cha mẹ cho anh!”
Một lời thức tỉnh người đang trong mộng! Người thanh niên từ đó cải tà quy chính, bái Thạch ốc thiền sư là sư phụ, sau này trở thành vị thiền tăng nổi tiếng.
LUẬN GIẢI
Khi thất bại hoặc không được như ý, mọi người thường oán trời trách người, cảm thấy thế gian bất công. Tình hình thực ra không phải như vậy, mọi người sở dĩ có loại phiền não này, là bởi vì họ đã bỏ qua nguyên do sức mạnh tự thân mình.
Thực ra, cũng giống như câu chuyện đã đề cập, khi bạn cho rằng mình không có gì hết, bạn vẫn còn có một linh hồn cao quý, linh hồn này là người bạn trung thực nhất của bạn, chỉ cần bạn cần nó, nó sẽ không bao giờ rời bỏ bạn. Thất bại có đáng gì, chẳng qua làm lại từ đầu. Thiên đường và địa ngục cách nhau chỉ một ý niệm mà thôi, cho dù thế nào, con người không nên đi vào con đường sa đọa.
Theo Hành Trình Tâm Linh