Thiền sư Vô Căn trong một lần nhập định 3 ngày, thần thức của ông xuất khỏi thân thể. Các đệ tử của ông tưởng lầm ông đã tịch diệt nên mang nhục thân ông đi hỏa táng.

Sau 3 ngày thần thức của ông trở về nhưng không tìm được nhục thân. Tìm không được nhục thân nên thần thức thiền sư Vô Căn quanh quẩn nơi căn phòng ông ở, liên tiếp than thở tìm kiếm nhục thân của ông nhiều ngày đêm thống thiết: Tôi ơi, Tôi ở đâu?… Tôi ơi, Tôi ở đâu?…

buong-chap-nga-kho-tan-cam-lai

Điều này làm cho các đệ tử của ông rất ư kinh sợ. Một người bạn của thiền sư Vô Căn tên thiền sư Diệu Không nghe tin liền đến ngay thiền viện bảo các đệ tử của thiền sư Vô Căn là đêm đó thiền sư sẽ nghỉ lại trong phòng của thiền sư Vô Căn, rồi bảo các đệ tử hãy mang cho ông một thau nước, một bồn lửa, một bồn bùn đất. Đêm đến, thiền sư Diệu Không lại nghe tiếng than thống thiết của thần thức thiền sư Vô Căn: 
Tôi ơi, Tôi ở đâu?… Tôi ơi, Tôi ở đâu?…

Thiền sư Diệu Không nói với thần thức của thiền sư Vô Căn: “Ông ở trong bùn”
Thần thức thiền sư Vô Căn liền lao xuống bùn tìm kiếm. Một lát sau thần thức thiền sư Vô Căn trở lại gặp thiền sư Diệu Không, nói: “Tôi tìm mãi mà không có Tôi trong bùn” 

Thiền sư Diệu Không chỉ tay vào thau nước nói: “Ông ở trong nước”
Thần thức thiền sư Vô Căn lẩn vào trong nước tìm kiếm. Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không, nói: “Tôi tìm mãi vẫn không có Tôi trong nước”

Thiền sư Diệu Không chỉ tay vào bồn lửa nói: “Ông ở trong lửa”
Thần thức thiền sư Vô Căn lao vào trong lửa tìm kiếm. Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không, nói: “Tôi tìm mãi vẫn không có Tôi trong lửa”

Lúc này thiền sư Diệu Không chỉ tay vào hư không nói: “Ông ở trong hư không”
Thần thức của thiền sư Vô Căn bay vào trong hư không tìm kiếm. Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không, nói: “Tôi tìm Tôi khắp nơi trong hư không mà vẫn không tìm được Tôi”

Khi ấy thiền sư Diệu Không lại nói: “Ông là người có đầy đủ thần thông, thần lực, an nhiên tự tại đi và đến khắp mọi nơi mọi chỗ từ bùn đến nước, từ nước đến lửa, từ lửa đến hư không như thế thì lý do gì mà ông cứ phải dính mắc với cái thân thể hôi dơ đó chứ.

Nghe xong, thần thức của thiền sư Vô Căn liền tỉnh thức và kể từ đó không còn ai nghe tiếng thở than tìm kiếm nhục thân thống thiết của thần thức thiền sư Vô Căn nữa.

(Trích theo một truyện thiền của Nhật)