Một thời Phật ở Tỳ-xá-ly, bên ao Di-hầu, cùng với năm trăm chúng đại Tỳ-kheo.
Khi ấy Thế Tôn đến giờ đắp y, ôm bát, cùng A-nan vào thành Tỳ-xá-ly khất thực. Bấy giờ trong thành Tỳ-xá-ly có đại trưởng giả tên Tỳ-la-tiên, giàu có, nhiều tài sản chẳng thể tính kể, nhưng lại keo kiệt tham lam không có lòng bố thí, chỉ hưởng phước cũ, không tạo thêm phước mới. Lúc đó trưởng giả ấy đang cùng các dâm nữ ở hậu cung đàn hát, ca xướng vui chơi.
Thế Tôn đi đến hướng ấy, Ngài biết mà vẫn hỏi Tôn giả A-nan:
– Nay Ta nghe tiếng hát xướng, kỹ nhạc là ở nhà nào?
A-nan bạch Phật:
– Đó là ở nhà trưởng giả Tỳ-la-tiên.
Phật bảo A-nan:
– Trưởng giả này sau bảy ngày sẽ chết và sanh trong địa ngục Thế Khốc. Vì sao thế? Đó là lẽ thường. Nếu người đoạn căn lành thì lúc mạng chung đều sanh trong địa ngục Thế Khốc. Nay trưởng giả này phước cũ đã hết, lại không chịu tạo phước mới.
A-nan bạch Phật:
– Có nhân duyên nào khiến trưởng giả này sau bảy ngày không chết chăng?
Phật bảo A-nan:
– Chẳng có nhân duyên nào mà làm ông ta không chết được. Những hạnh ông ta gieo trồng ngày xưa, hôm nay đã hết. Điều này không thể tránh khỏi.
A-nan bạch Phật:
– Có cách nào khiến trưởng giả này không sanh vào địa ngục Thế Khốc chăng?
Phật bảo:
– A-nan! Có cách này có thể khiến trưởng giả không vào địa ngục.
A-nan bạch Phật:
– Những nhân duyên nào khiến trưởng giả không vào địa ngục?
Phật bảo A-nan:
– Nếu trưởng giả này chịu cạo bỏ râu tóc, mặc ba pháp y, xuất gia học đạo thì có thể khỏi tội này được…”.
(Kinh Tăng nhất A-hàm, tập III, phẩm 40, Thất nhật [trích], VNCPHVN ấn hành, 1998, tr.33).