Ðức Thế Tôn dạy những lời này khi Ngài ở tại Kỳ Viên, liên quan đến Bà-la-môn Ðại Hỉ, Pasàdabahula.
Một hôm, sau khi nghe Phật thuyết pháp, một vị Bà-la-môn hoan hỉ đến nỗi từ đó đều đặn mỗi ngày ông thỉnh mười sáu vị Tỳ-kheo đến nhà cúng dường. Mỗi khi các thầy đến, ông ra đón, đỡ bình bát và mời:
– Xin cung thỉnh Ngài A-la-hán vào. Xin mời Ngài A-la-hán ngồi.
Dù thưa thỉnh với bất cứ thầy Tỳ-kheo nào, ông đều xưng tụng là A-la-hán. Những thầy chưa chứng Sơ quả nghĩ thầm: “Ông cư sĩ này tưởng trong chúng ta có thầy chứng A-la-hán”. Còn các thầy chứng A-la-hán lại nghĩ: “Ông cư sĩ không biết chúng ta đắc A-la-hán”. Kết quả: Tất cả các thầy đều buồn lòng và không đến nhà ông nữa.
Ông Bà-la-môn hết sức buồn khổ. Ông nghĩ: “Tại làm sao các vị Tỳ-kheo cao quý ấy lại không đến nhà mình nữa kìa?”. Ông vào tinh xá đảnh lễ Phật và bạch sự việc. Ðức Thế Tôn hỏi các thầy Tỳ-kheo:
– Này các Tỳ-kheo, vậy nghĩa là sao?
Các thầy bạch Phật lý do. Phật bảo:
– Nhưng này các Tỳ-kheo, các ông không muốn ông ấy gọi mình là A-la-hán ư?
– Bạch Thế Tôn, không ạ.
– Thế nhưng đây chỉ là cách một người bày tỏ lòng hoan hỉ, và việc biểu hiện niềm hoan hỉ ấy đâu có gì sai trái? Tấm lòng quí mến các vị A-la-hán của ông Bà-la-môn thật là vô bờ. Do đó, việc đúng đắn nhất đối với các ông là phải diệt trừ tham ái và chỉ lấy việc chứng đắc A-la-hán làm sự mong muốn duy nhất của mình.
Ngài nói kệ:
Hỡi này Bà-la-môn
Hãy tinh tấn đoạn dòng,
Từ bỏ các dục lạc,
Biết được hành đoạn diệt,
Ngươi là bậc vô vi.
Theo Thường Chiếu.