Có một học tăng tên Đạo Niệm, xuất gia được mấy mươi năm, đến các nơi tham học mà chưa được khai ngộ.

Một hôm, thỉnh thiền sư Thạch Thê chỉ dạy:
– Con chưa biết bản tánh của mình, xin thiền sư chỉ cho.

Thạch Thê nói:
– Thạch Thê không có miệng.
– Con chí thành kính cẩn lắng nghe.
– Ông nghe cái gì?
– Con biết tội nghiệp của mình sâu dày.
– Lão tăng tội lỗi cũng không ít.

– Thiền sư lỗi chỗ nào?
– Lỗi chỗ ông sai lầm.

– Sám hối được không?
– Tội nghiệp vốn không do tâm tạo, tâm nếu diệt rồi tội cũng không.

Đạo Niệm liền lễ bái, Thạch Thê bèn đánh. Đánh xong hỏi:
– Ông từ đâu đến đây?
– Lương, Đường, Tấn, Hán, Chu, đến các nơi vân du hành cước.

– Những người chủ ấy có trọng Phật pháp chăng?
– May mà thiền sư hỏi con, nếu hỏi người khác e rằng mắc họa.

– Vì sao?
– Vì những quân chủ ấy không thích người khác hoài nghi.

– Người còn không thấy, có Phật pháp nào để trọng?
– Xin thiền sư nói cho con nghe, thế nào là trọng Phật pháp?

– Ông thọ giới được bao nhiêu năm?
– Hơn mười năm rồi.

– Hơn mười năm mà không biết trọng Phật pháp. Hôm nay hỏi ta, cái miệng của ta làm sao nói được rõ ràng? Lỗ tai ông làm sao nghe lọt?
Ngay đó, Đạo Niệm liền đại ngộ.

ST