Thuở xưa, có một Tỷ-kheo bị tẩn xuất, ảo não buồn rầu, vừa đi vừa than khóc. Dọc đường, Tỷ-kheo ấy gặp một con quỷ vốn phạm pháp cũng bị Tỳ Sa Môn Thiên vương tẩn xuất.
Quỷ hỏi vị Tỷ-kheo:
– Vì sao ngài buồn rầu than khóc?
– Tôi vì phạm tội, bị chúng Tăng tẩn xuất, từ đây mất hết sự cúng dường của tín thí, tiếng xấu đồn khắp gần xa nên rất đau khổ, buồn rầu.
Quỷ bảo Tỷ-kheo:
– Tôi có thể làm cho ngài tiếng xấu tiêu tan và được cúng dường nhiều hơn trước. Ngài đứng trên vai của tôi, tôi đội ngài đi giữa hư không, người ta chỉ thấy ngài mà không thấy tôi, và như thế ngài trở nên thần thông quảng đại. Nếu được cúng dường nhiều, ngài phải chia lại cho tôi.
Vị Tỷ-kheo kia đồng ý. Tức thời, quỷ mang vị Tỷ-kheo đi trên hư không đến nơi trước đây bị tẩn xuất. Bấy giờ, mọi người trong vùng trông thấy đều kinh ngạc, cho rằng Tỷ-kheo ấy đã đắc đạo, chứng thần thông, trở lại trách “chúng Tăng vô cớ, tẩn xuất oan uổng một vị tu hành chân chính”.
Họ cùng nhau đưa vị Tỷ-kheo trở lại chùa, cúng dường hậu hĩ. Vị Tỷ-kheo thọ lãnh áo cơm, tài vật cúng dường đều phải chia sớt lại cho quỷ dữ, không dám làm trái lời cam kết trước đây.
Rồi một ngày kia, khi đang cõng vị Tỷ-kheo du hành trong hư không, tình cờ gặp tùy tùng của Tỳ Sa Môn Thiên vương, quỷ kinh hoàng quăng vị Tỷ-kheo, chạy trốn thục mạng. Bị quăng từ trên cao xuống đất, vị Tỷ-kheo thân hình tan nát, chết ngay”.
Truyện cổ Phật Giáo