“Có kẻ đứng giữa những chuyện khổ vui, tâm không bị những chuyện đó cuốn đi, không sợ hãi nỗi buồn, không tham đắm niềm vui. Kẻ đó là một người đầy đủ trí tuệ”.(1)
“Không sợ hãi nỗi buồn”, vì thật ra, với kẻ đó, điều đáng sợ hơn nỗi buồn đang chịu nhận ngay hiện tại chính là những ngày lòng còn âm u, để lỡ tay gieo vào cuộc đời những hạt mầm bất thiện, để hôm nay phải nhận lấy nỗi buồn dài.
Gieo nhân bất thiện và nhận lấy kết quả không vui. Điều nào đáng sợ hơn?
Có kẻ đã thấy lo sợ ngay từ khi lỡ tay gieo một hạt nhân không lành, gieo vào cuộc đời một ánh mắt dữ, gieo vào lòng người một lời nói ác, gieo vào lòng mình một suy nghĩ âm u.
Có kẻ mãi đến khi thọ nhận kết quả không vui mới thấy lo sợ.
Hai kiểu người trên, ai cũng một lần lo sợ, trước sau, nhưng có một kẻ, biết dùng âu lo để kết thúc những nỗi buồn dài.
“Không sợ hãi nỗi buồn”, vì biết nơi nỗi buồn đó bắt đầu.
“Không sợ hãi nỗi buồn”, vì biết cách để nỗi buồn đó kết thúc.
“Không sợ hãi nỗi buồn, vì biết nỗi buồn đó sẽ qua.
“Không tham đắm vào niềm vui”, vì niềm vui nào cũng sẽ mất, ai tham đắm vào đó nhiều kẻ đó sẽ đau khổ hơn. Những hạnh phúc đã mất, những niềm vui đã qua luôn là trở lực lớn nhất ngăn cản người đời bình yên.
“Không tham đắm vào niềm vui”, vì khi tham đắm vào niềm vui hiện tại, cũng như đang nhốt mình vào đó, rồi quên mất, điều quan trọng nhất trong hiện tại là những hạt giống thiện lành cho những ngày mai vui.
Vô Thường.
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 若人於苦樂,心不隨彼轉,無怖亦無愛,是為具智者。Dòng thứ 7, 8, khung thứ 3, trang 514, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。