Thiền sư Duy Chánh ở núi Chung Nam, trì luật rất tinh nghiêm, đã độ được Thái thú Lý Cao quy y Phật pháp và cũng từng vào triều giải thích chuyện con sò Quán Âm cho Đường Văn Tông. Nhưng cuộc sống đạm bạc, không thích nhận quà cáp của người, các đại thần trong triều thường đua nhau cúng dường, sư đều từ chối cả.
Sư và Tương Thị Lang rất thâm giao. Một hôm, Tương Thị Lang thưa với sư:

– Ngày mai các học giả nổi tiếng đều tụ tập trong triều, thỉnh thiền sư đến rưới nước cam lồ, diễn nói diệu pháp, chắc là chúng tôi được vinh hạnh lắm!

Thiền sư Duy Chánh từ chối, Tương Thị Lang không chịu, bất đắc dĩ sư miễn cưỡng nhận lời. Hôm sau, Thị Lang sai người đến đón sư, nhưng sư không có ở trong chùa, họ tìm khắp nơi mà không gặp sư, chỉ thấy để lại trên bàn một bài kệ thế này:

Hôm qua lỡ hẹn ngày nay,
Chống gậy ra cửa lòng đầy băn khoăn
Núi rừng là chỗ chúng tăng,
La cà phố thị rõ ràng chớ nên.

Tạc nhật tằng tương kim nhật kỳ,
Xuất môn ỷ trượng hựu tư duy.
Vi tăng chỉ hợp cư nham huyệt,
Quốc sĩ diên trung thậm bất nghi.

Họ đem bài kệ này về trình cho Tương Thị Lang, Tương Thị Lang không những không mất tin xem thường, ngược lại còn tăng trưởng lòng tôn kính thiền sư Duy Chánh, ông cho rằng thiền sư Duy Chánh mới là thâm giao phương ngoại chân chánh.

ST