Thời xưa ở Nhật, về đêm người ta thường dùng lồng đèn tre với ngọn nến bên trong. Một người mù đến viếng bạn vào ban đêm được gia chủ biếu cho cây đèn lồng mang về.
“Tôi chẳng cần đèn,” ông ta bảo. “Tối và sáng đối với tôi đều giống nhau”
“Tôi biết anh không cần đèn để soi đường” – Người bạn trả lời: “nhưng nếu anh không mang đèn thì kẻ khác có thể đâm sầm vào anh. Thôi hãy cầm lấy”
Người mù ra đi với cây đèn lồng và chẳng bao lâu sau có người va vào ông.
“Hãy xem chừng chứ!” ông nói lớn với người lạ. “Bộ không thấy ngọn đèn sao?”
“Hãy xem chừng chứ!” ông nói lớn với người lạ. “Bộ không thấy ngọn đèn sao?”
“Nến của ông đã tắt ngấm rồi, ông bạn ạ,” người lạ trả lời.
Trích “101 câu chuyện Thiền”