Lòng yên tĩnh mới có thể nghe được thanh âm của vạn vật, tâm thanh tĩnh mới có thể nhìn thấu bản chất của con người. Duyên đến duyên đi đều tùy duyên, người đến người đi đều tùy ý.

Gặp chuyện không nên hoảng loạn, nhìn người không thể phán xét quá nhanh.

Đôi khi, bạn muốn đưa ra một kết luận nào đó, đừng ngại ngần mà chờ thêm một chút, mọi chuyện có thể không hoàn toàn như vậy, những chuyện bạn đã thấy, đã nghe, lại chưa chắc là sự thật.

long an dinh moi hieu duoc van vat

Khi bạn nghe được những lời bán tán sau lưng, đừng ngại ngùng mà hãy nghe một chút. Nếu như chính mình có điều gì sai, thì mau chóng sửa đổi lại, còn nếu như không có gì sai, thì có thể mỉm cười bỏ qua.

Một lời nói vô tình, có thể sẽ dẫn đến những tranh chấp không đáng. Một câu nói thiện ý, có thể làm cho nhân tâm sinh thiện niệm.

Bồi dưỡng một con người cần thiên ngôn vạn ngữ, nhưng hủy hoại một con người chỉ cần một câu nói. Cho nên, khi phát ngôn cần thận trọng, như vậy mới giảm thiểu được những tranh chấp vụn vặt; lúc hành sự cần đắn đo, mới có thể giảm bớt đi những nuối tiếc.

Một câu nói, rất nhẹ nhưng cũng rất nặng. Một lời nói tuy rất bình thường, những lại có sức ảnh hưởng rất lớn, vậy nên cần cân nhắc khi mở miệng.

Con người thống khổ có nguyên nhân chủ yếu là 2 chữ “so đo”. So đo càng nhiều, tâm càng mệt mỏi, để ý càng nhiều, tâm càng tổn thương.

Quay đầu nhìn lại những sự việc từng làm bạn tức giận, mới phát hiện rằng nó không có gì đáng kể. Nhìn lại những sự tình từng khiến bạn thống khổ không chịu nổi, lại thấy hết thảy đều tựa như gió thoảng mây trôi.

Thanh tỉnh là một loại lý trí, khờ khạo là một loại trí tuệ. Không sợ người khác làm mình tổn thương, mà chỉ sợ chính mình không buông tha được cho mình.

Nhìn không thấu, thì người thống khổ chính là mình. Nghĩ không ra, tổn thương không ai khác cũng lại là mình.

Tâm như con thuyền lá nhẹ lướt, trừ mình ra, không ai có thể độ mình được…

(tinhhoa)