Rồi ai cũng có đôi lần, thực lòng, chỉ còn muốn những buổi sớm mai bình yên như cỏ dại, không muốn làm tổn thương đến người nào nữa.
Bước chân nhẹ. Bàn tay ấm. Ánh mắt hiền. Trái tim bình yên.
Nhưng ai cũng có những ngày phải gói ghém ước mơ bình yên đó lại, cất thật sâu vào trong lòng, để đi qua phố chợ xôn xao, như lũ cỏ dại cuối mùa không chịu nổi khắc nghiệt từ cuộc sống mà gục xuống, vùi những hạt giống vào đất chờ mưa.
Có người đánh rơi mất ước mơ trong trẻo ngày xưa của mình, thành người phố chợ đua tranh.
Như người đi trong sương, nghe vai lạnh, giật mình, ướt áo.
Áo ướt lúc nào không hay, thành người đua tranh lúc nào chẳng biết.
Nên đôi khi, người chúng ta nhớ nhất lại là chính mình trong trẻo của ngày xưa, ngày còn chưa đi qua phố chợ.
Nhưng, luôn có người đi qua cuộc sống như cơn mưa, đủ sức thuyết phục được những hạt giống đã khô vùi sâu trong mớ ngổn ngang đua tranh thức dậy nảy mầm.
Có người đủ sức thuyết phục được người khác tin rằng, dù tâm hồn rách nát thế nào, họ vẫn có thể làm một người tử tế; dù có quay cuồng trong bao nhiêu giông gió, một ngày lòng họ cũng có thể dừng lại mà bình yên.
Có người mà ánh mắt, nụ cười của họ đủ sức thuyết phục chúng ta bỏ qua những đua tranh để lại hiền như một đóa sen và trong trẻo như giọt nước nơi đầu nguồn.
Có bình yên đủ vững chãi để cho những bình yên khác tựa vào lớn lên.
St