Hoàng đế Oloof của xứ Hubris là một trong những vị hoàng đế có tiếng tăm và giàu có trong lịch sử. Thế nhưng, nếu các vị vua khác nổi tiếng vì lòng quả cảm và những chiến công vang dội thì hoàng đế Oloof lại được biết đến vì sự đam mê thời trang mù quáng đến kệch cỡm của mình.

Lên ngôi vua khi còn quá trẻ, vị hoàng đế này luôn cảm thấy mất tự tin vào bản thân vì cho rằng mình không được quần thần nể phục. Đối với Oloof, trang phục chính là một trong những công cụ hữu hiệu để thể hiện quyền uy và tạo nên phong thái riêng cho mình. Thế là ngài cho may vô số quần áo theo đúng mốt thời trang mới nhất, treo trong rất nhiều tủ xếp thành hàng dài trong lâu đài. Không có mẫu trang phục mới nào mà không được tiếp nhận vào kho quần áo của Oloof. Vậy mà vị hoàng đế này vẫn chưa hài lòng, ngài còn ước mơ có được một bộ trang phục thật ấn tượng, thật độc đáo và gây được sự thán phục mạnh mẽ của mọi người. Khi nghe tin đồn có hai vị thợ may từ phương xa đang viếng thăm vương quốc của mình, hoàng đế ngay lập tức cho vời họ đến hoàng cung.

Mặc dù đang là giữa tháng bảy – tháng nóng nhất của mùa hè – nhưng hai người thợ may cao gầy lêu nghêu vẫn mặc chiếc áo cổ rùa đen và quần da đen. Cách ăn mặc theo đúng mốt thời trang của họ tạo một ấn tượng mạnh mẽ với hoàng đế Oloof. Họ kiêu hãnh tự giới thiệu rằng họ chính là Phligm và Phlamm – những thợ may lành nghề nhất thế giới.

Hoàng đế Oloof cố gây ấn tượng với hai người thợ may bằng cách mời họ tham quan một vòng kho quần áo của mình. Thế nhưng khi xem qua, họ chỉ nhếch mép cười và bảo rằng bộ sưu tập đó chỉ là những “sự kiện của ngày hôm qua”. Ngay cả loạt quần áo thời trang hè thu mới nhất của ngài cũng không khiến họ mảy may chú ý. Sự thờ ơ đó không làm hoàng đế Oloof tức giận chút nào, mà nó chỉ càng khiến ngài thêm tò mò và vị nể mà thôi. Tin rằng họ chính là người mình cần, hoàng đế liền thổ lộ với họ ước muốn bấy lâu nay của mình.

Như chỉ chờ có thế, hai người lập tức thì thầm với vị hoàng đế rằng họ sẽ dâng lên cho ngài một bộ trang phục có một không hai trên đời. Sau đó, bằng một thái độ kỳ bí, một trong ai gã mở túi và lôi ra một vật vô hình, nâng niu như thể đó là một mảnh vải. Dĩ nhiên vị vua khờ khạo rất bối rối khi nhìn thấy cảnh đó. Nhưng không để cho hoàng đế mở lời, hắn đã vội giải thích rằng đó là loại vải đặc biệt mà chỉ những người thông minh, tài trí mới nhìn thấy mà thôi.

Hai gã thợ ma mãnh còn thuyết phục nhà vua rằng đây chính là một diệu kế để phát hiện và loại bỏ những người không có năng lực trong số quần thần của ông. Sự thật là hoàng đế Oloof không hề thấy mảnh vải nào cả, nhưng vì luôn thiếu tự tin nên ông không dám thốt lên tiếng nào, chỉ bán tín bán nghi trong lòng. Cho đến khi hai tên thợ may rối rít lấy số đo của hoàng đế, lôi cây kéo sáng loáng ra khỏi túi, ra bộ cắt cắt may may rồi ngắm nghía xa gần mãi, lại bảo nhau điểm thêm cho chiếc áo bằng một chiếc khuy cài cách điệu độc đáo thì vị hoàng đế tội nghiệp mới thôi nghi ngờ.

Ngay sau khi nhận được tiền công vô cùng hậu hĩnh từ vị hoàng đế, hai gã thợ may liền khuyên ngài nên mặc bộ quần áo mới để đi ngủ – nó sẽ giúp ngài trở nên uyên bác, tài trí hơn nhiều. Họ cẩn thận cài từng cái nút trên chiếc áo vô hình của hoàng đế Oloof, không quên chúc ngài ngủ ngon rồi cáo lui và biến khỏi cánh cổng của hoàng cung ngay lập tức.
Ngày hôm sau thức dậy, vị hoàng đế đường hoàng bước ra diện kiến quần thần. Lo sợ triều thần không nhìn thấy, ông ta mô tả kỹ lưỡng tính chất đặc biệt của loại vải đó với vài vị quan than cận và hẳn nhiên sau đó, tất cả triều thần đều vượt qua cuộc kiểm tra. Không ai dám nói hay bình luận gì, mặc dù hết sức ngạc nhiên và phải cố nín cười trước tấm thân trần của vị hoàng đế.

Hôm tiếp theo nữa lại là ngày sinh nhật của vị hoàng đế điệu đàng và dốt nát nọ. Ông quyết định khoe ngay bộ quần áo mới của mình trước mắt toàn dân trong cuộc diễu hành trên phố. Thế nhưng, khi mọi người nhìn thấy vị hoàng đế chễm chệ trên lưng ngựa, mọi tiếng tung hô bỗng chuyển thành sự im lặng sững sờ.

Sự im lặng kéo dài cho đến khi một bé gái vô tư cất tiếng nhận xét về hình dáng hết sức thôthiển của hoàng đế. Thế là cả không gian đang đặc lại bỗng như vỡ ra trong tiếng cười không thể kiềm chế của dân chúng. Mọi người lăn ra cười ngả nghiêng trên đường.

Hiểu ra rằng mình đã bị lừa, hoàng đế vừa tức giận vừa xấu hổ, vội vã cưỡi ngựa phóng như bay về hoàng cung. Sau vài tháng lánh xa mọi người để nhìn lại bản thân, hoàng đế Oloof đã hiểu rằng “chiếc áo không làm nên nhà vua”, thần dân tôn trọng một vị hoàng đế không phải vì vẻ bề ngoài hào nhoáng mà chính vì ở tài năng trị nước của đấng quân vương.

Và kết cục của câu chuyện thì như bạn đã biết, hoàng đế Oloof dần tập trung hơn vào việc trị quốc, quan tâm đến cuộc sống của người dân. Tuy không trở thành một vị hoàng đế xuất chúng nhưng ông cũng góp phần lớn tạo dựng nên sự phồn vinh và hạnh phúc của vương quốc Hubris.

ST