Con người, thường rất sợ cô đơn. Rất sợ một mình. Cũng rất sợ sự yên lặng tuyệt đối.

Vậy nên hầu hết chạy lăng xăng, tìm đủ mọi trò vui. Làm đủ mọi điều để có được những thứ vui vẻ xung quanh. Dù biết rằng những thứ đó không thường hằng, dù biết đó là những niềm vui nhất thời đầy giả tạo. Ta vui được chốc lát, mà khổ ải đến muôn đời.

Ta phải dành tâm huyết cả một kiếp người để vun trồng bao nhiêu. Ước vọng bao nhiêu. Sắm sửa bao nhiêu, tìm kiếm bao nhiêu những thứ hoa mỹ đẹp đẽ tráng lệ. Từ con người cho đến vật chất. Ta dành cả đời nâng niu cưng dưỡng. Làm hết những gì có thể để có cái này, cái kia. Để sống…

dang-thuong-von-la-nhung-nguoi-chang-the-o-mot-minh

Nhưng rồi, hết kiếp tận số, thở ra một cái. Ta chẳng còn gì, ngay đến cái thân ta trân quý nhất. Rồi cũng hòa vào lòng đất. Biến mất chẳng để lại chút gì.

Chúng ta đã quá sợ hãi vì sự sống. Lo nay mất mai còn, lo đông lo tây, lo ngược lo xuôi. Cuối cùng chỉ vì một chữ sống. Vậy mà nhiều khi lạc đường, còn đi hủy diệt cái thân vì những điều không vừa ý trái lòng. Ta cứ loay hoay là khổ mình khổ người. Cả đến trăm ngàn kiếp, không tài nào thoát ra được.

Trước những trầm luân của cuộc đời. Có bao giờ ta thử dừng lại. Dừng lại hết mọi lăng xăng lo lắng. Dừng lại hết những tính toán được mất hơn thua. Dừng lại tất cả những tham luyến trên đời. Chỉ sống một mình. Chỉ yên lặng tĩnh tại một mình.

Trong cái yên lặng hùng tráng. Khi mà mọi thứ bên ngoài không còn làm tâm ta vướng bận. Ta có thể đi thật sâu, thật sâu vào bên trong mình. Lắng nghe từng lo lắng. Lắng nghe từng sợ hãi. Lắng nghe từng tham ái. Lắng nghe mọi thiện ác trong mình sinh diệt. Trong cái tĩnh lặng diệu kỳ. Mọi thứ hiện lên rất rõ ràng. Rất đầy đủ. Kẻ trí biết vậy mà gạn đục khơi trong. Kẻ còn mù mờ thì tìm mọi cách chạy ra bên ngoài để trốn tránh chính mình.

Thật ra cũng chẳng có gì đúng sai. Đi qua trăm ngàn kiếp luân hồi. Nếm đủ đầy vị cay đắng ngọt bùi. Đến lúc, ai cũng sẽ quay đầu lại. Bởi chân lý vốn chỉ có một. Đi một vòng ta cũng sẽ nhận ra đâu là con đường thênh thang rộng lớn ta cần đi mà thôi.

Một mình, vốn chẳng đáng sợ. Đáng thương, vốn là những người chẳng thể ở một mình…

Chay Mộc