Các thiền sư hay huấn luyện cho đệ tử tự biểu lộ.
Hai Thiền viện có hai cậu bé thiền sinh được gởi gắm. Một cậu thường đi mua rau mỗi sáng, gặp cậu kia trên đường.
“Anh đi đâu đấy?” một cậu hỏi.
“Tôi đi đến bất cứ nơi nào bàn chân dẫn dắt,” cậu kia trả lời.
Câu trả lời như thế làm cậu kia bối rối, bèn đến nhờ thầy mình giúp. “Sáng mai,” sư phụ bảo, “khi con gặp tên nhải ấy, hỏi lại câu ấy. Nó sẽ trả lời y như cũ, thì hỏi nó: ‘Giả sữ anh không có chân, vậy anh đi đâu đấy?’ Như thế sẽ sửa lưng được nó.”Hai đứa bé gặp lại nhau sáng hôm sau.
“Anh đi đâu đấy?” cậu trước hỏi.
“Tôi đi đến bất cứ nơi nào gió đưa,” cậu kia trả lời.
Thế là cậu bé trước ngẫn ngơ, thiểu não về tìm gặp thầy.
“Hỏi nó đi đâu nếu không có gió,” sư phụ mách.
Lũ trẻ lại gặp nhau hôm sau, lần thứ ba.
“Anh đi đâu đấy?” cậu trước hỏi.
“Tôi ra chợ mua rau,” cậu kia trả lời.
Trích 101 câu chuyện thiền