Cái thuở bị người đời hắt hủi, đường hoạn lộ bít lối, con bỏ tất cả, về quê, suốt ngày say mê thú điền liệt, xách súng bắn giết vô tội vạ, thượng cầm hạ thú, dường như để trả thù đời. Lúc ấy con uống rượu dữ lắm. Đám bạn nhậu 19 thằng, nhậu với con chết hết 15, sắp chết 1 người nữa, đang bị ung thư hành tá tràng nằm rên la suốt ngày, không ăn uống gì cả. Con có luyện khí công thiền pháp, uống say bí tỉ, đêm ngồi thở 2 giờ là cơ thể như được tái tạo lại, nhậu với con không chết sao được! Bây giờ không ai dám nhậu với con cả và con cũng không nhậu với ai cả vì con đã tu rồi.
Có tu mới thấy đâu là tội, đâu là phước. Đêm kia con có tâm sự với thầy, sau khi nghe giảng về oan gia trái chủ, con ân hận lắm, quyết sám hối trả nợ lỗi lầm đã gây ra. Dường như các oan hồn của 15 góa phụ kia nghe được làn sóng điện qua mail con gởi cho thầy, họ nhảy xổ vào ra tay liền, ngày hôm ấy đã xảy ra một chuyện khiến con suýt mất mạng.
Con nghe pháp suốt một tháng ròng, đêm chỉ ngủ 1-2 tiếng, thần kinh có điều bất ổn, tay trái bị sưng mất cảm giác. Đi bệnh viện khám, bác sĩ chuyên thần kinh lại cho luôn thuốc viêm cơ mà cho quá liều. Uống đến ngày thứ 2 thì hang vị bị phù nề xung huyết, nó gây ra một cơn uất hơi mất thở suốt 3 giờ liền. Bụng thì trương cứng, cuống họng nghẹt ngang, chỉ thở bằng miệng, mắt mờ lồi ra, tay chân bủn rủn. Nằm không được, ngồi, đi, đứng không yên, chỉ muốn chết tới. Lúc này con mới thấm thía lời thầy dạy mạng người trong một hơi thở.
Con đã chạy sảng ra nhà mồ ông già móc cổ ói, hy vọng ói được một ít sẽ thở được, nhưng chỉ kêu như bò rống, mất thở càng thêm mất thở. Con vào nhà nằm vật xuống giường giãy giụa, hấp hối. Không thở được, trời ơi có cảnh khổ nào bằng! Con chỉ mong được chết liền tức khắc nhưng lại nghĩ, chết rồi ai nuôi dạy hai đứa con. Càng nghĩ, nước mắt con trào ra giàn giụa. Trời ơi! Kiếp con người sao mà khổ não thế này!
Càng nghĩ đến hai đứa con, con càng quyết tâm không thể chết, phải sống, quyết sống cho bằng được! Lúc ấy con chợt nhớ đến chương trình Phật pháp mầu nhiệm kỳ thứ 14, Phật tử Chúc Giác bị tê liệt nửa đầu, đã cầu Quan Âm Bồ-tát cứu khổ cứu nạn, nguyện sẽ trì 12 ngàn biến chú Đại bi, sau 1 đêm bệnh khỏi hẳn; con liền cầu Quan Âm, nếu được sống, từ đây con sẽ là người hộ pháp chí thành, chí nguyện, từ sáng cho đến tối sẽ không có một niệm gian tham, sẽ trì 10 ngàn biến (bớt 2 ngàn, vì lúc ấy con thật thà nghĩ 12 ngàn chắc làm không nổi).
Nguyện rồi, con mở máy lên, trì theo thầy Thích Trí Thoát, trong tiếng chuông mõ vang vang. Con vừa thở bằng miệng vừa trì chú, hai chân vất vả, vặn vẹo. Rồi dần dần sự nhiệm mầu đã hiện ra, con đã chịu nằm im và đọc chú thành tiếng: Nam-mô hắc ra đát na đa ra dạ da. Nam-mô a rị da bà lô yết đế thước bát ra da, bồ-đề tát đỏa bà da… Con thiếp đi một giấc, thức dậy thấy đói bụng, ăn cơm xong liền ra rẫy. Quả là vừa chết đó liền sống đó, Bồ-tát ơi! Từ đây con sẽ gieo mình dưới chân Ngài suốt đời. Đêm đó con trì chú cho đến sáng, càng trì giọng càng vang vang thanh thoát, ngực như nở ra, các cơ bắp săn cuộn, tâm định như núi, dường như bài chú thay luôn cho việc luyện công, hành thiền.
Trong một ngày đêm mà con tưởng chừng đã trả được muôn trùng kiếp nghiệp chướng. Rõ ràng cái kinh nghiệm cận tử mất thở sắp chết ấy dễ có mấy ai đã trải qua mà còn được ngồi gõ bàn phím tâm sự với thầy. Chết một lần để được sống muôn thuở. Đây là những lời lẽ chân thành nhất, chuyện này do nghiệp lực vận hành, con không hề xen vào một tí gì, thầy có tin không?
Từ bữa ấy đến nay, con không còn thấy có mình nữa, nhìn đâu cũng thấy an vui. Thị đáo thủ hành, mắt nhìn tay động, con chỉ muốn lao động suốt ngày để dâng mình cúng Phật, chuyện gì chưa làm đều được làm xong. Bao nhiêu ân oán, nợ nần, xóa hết.