Dừng xe tại ngã tư đèn xanh đèn đỏ trên đường Âu Cơ, dưới tiết trời tháng 7 – cái nắng giữa trưa của Sài Gòn thật oi bức. Đập vào mắt tôi là 3 đứa bé tuổi tầm 8 đến 10 tuổi đang nằm ngủ gần cột đèn giao thông. Đứa lấy mũ, đứa lấy tấm carton che mặt, đứa thì chẳng có gì để che cả, gối lên nhau nằm ngủ say sưa, mặc kệ sự ồn náo của tiếng xe cộ, tiếng người qua lại.
…Bíp, bíp, bíp… tiếng bóp còi xe liên hồi, tiếng người phía sau nhắc nhẹ: “Đèn xanh rồi sư thầy ơi!” – phá tan hết phút đăm chiêu suy nghĩ trong tôi. Dường như chẳng ai quan tâm đến 3 đứa bé đang nằm ngủ say giấc trên lề đường. Mọi người cứ thế vội vã lướt qua nhau…
Suốt cả đoạn đường đến trường, hình ảnh 3 đứa bé chẳng thể rời khỏi tâm trí tôi. Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện trong đầu: Nhà nó đâu? Ba mẹ nó đâu? Không biết trưa nay chúng nó ăn gì? Ai nuôi nó? Có đi học không?…
Tan học lúc 4g15. Trời chiều Sài Gòn tháng 7 đổ mưa lớn. Tôi thấy lo cho mấy đứa bé quá. Về đến chùa mà lòng cứ đau đáu mãi hình ảnh 3 đứa bé nằm ở góc ngã tư. Nhìn hoàn cảnh của chúng, tôi chợt nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ lúc tôi còn nhỏ cũng cực khổ vậy. Nhớ lúc ở quê, tuy cực khổ nhưng lúc nào cũng có ba, có mẹ bên cạnh. Bản thân mình là một người xuất gia đôi khi nhớ nhà nhớ ba nhớ mẹ, còn có thể chạy ù về nhà để được yêu thương, được quan tâm, chăm sóc. So với số phận của mấy đứa bé – tuổi đáng được ăn, học, vui chơi, thấy mình còn hạnh phúc và may mắn hơn nhiều. Ai làm cha làm mẹ nhìn vào mà không thương không xót?
Điều mà chúng cần lúc này, chắc đơn giản lắm. Cần một gia đình, có ba có mẹ yêu thương chăm sóc thôi. Bởi vậy, ba mẹ và gia đình quan trọng biết bao. Có một nơi để về, một người để yêu thương và được yêu thương là hạnh phúc lắm rồi. Chỉ có thế cũng đủ. Dù cuộc sống có khắc nghiệt khó khăn đến đâu, dù lòng người có đáng sợ bao nhiêu, hay dù chúng ta lớn bao nhiêu thì cũng rất cần điểm tựa của gia đình. Để cho phép mình một lần được “yếu đuối”, để được yêu thương chia sẻ những ngọt bùi. Gia đình chính là Bến bờ nhân gian. Ba mẹ chính là Phật ở trên đời. Là nơi mà những đứa bé đó rất cần. Nhưng mấy ai biết và trân trọng được những điều thiêng liêng đó.
Điểm tựa lớn nhất cuộc đời chính là gia đình. Là nơi giúp ta vượt qua những khó khăn vượt qua thử thách của cuộc đời dễ dàng hơn. Là nơi mà khi ta thất bại, đau khổ ta được tiếp thêm niềm tin để tiếp tục sống. Nơi đó có ba có mẹ – những người chẳng bao giờ bỏ rơi ta sau bao lầm lỗi và dù cho ta là ai đi nữa. Nơi mà ta có thể ngồi bên mẹ khóc thật to, kể hết mọi điều mà không sợ than phiền. Nơi có ba luôn động viên: “Mạnh mẽ lên con! Sai thì làm lại”.
Đôi lúc, cuộc sống hiện đại quá, cũng là lý do mà giữa con người với xa đình trở nên xa lạ. Cuốn vào sự vội vã của thời gian, của công việc, bạn bè, mối quan hệ, vui chơi giải trí làm quên đi giá trị gia đình, quên đi cả ba cả mẹ. Nếu có trăm ngàn lý do để bạn quên đi gia đình mình thì chỉ cần bạn nhớ đến một lý do để nhớ gia đình. Đó là nơi đó, chỉ có một ba một mẹ của mình, sống một đời với mình mà thôi. Và nếu như mất đi rồi thì đó là sự mất mát mãi mãi.
Ngày ta về, ngỡ tưởng với sự thành đạt hiện có ta sẽ đền đáp đi một lần nào công ơn muôn thuở của ba mẹ, sẽ có thể vui vầy đoàn tụ với gia đình sau những năm bôn ba xa cách. Nhưng ta đâu biết được ba mẹ ta có còn mạnh khỏe, hay người đã nằm yên trong cát bụi cuộc đời?
Cuộc sống vốn dĩ không bình yên mãi, vì lòng người có thể thay đổi. Đến lúc vấp ngã thất bại, cần một ai đó để bên cạnh mà không có thì thật là bất hạnh biết bao. Tình cảm của ba của mẹ vun đắp gia đình, cho con cái không như những thứ tình cảm khác. Tình bạn bè, tình anh em, tình vợ chồng đôi khi vì chữ tín, vì chữ duyên phận mà thay đổi nhanh chóng. Nhưng tình cảm ba mẹ thì không vì bất cứ thứ gì mà có thể thay đổi.
Bạn có thể là một người không có nhiều bạn bè, thậm chí chưa có tình yêu đích thực, nhưng nhớ rằng bạn không bao giờ cô đơn, vì lúc nào bạn cũng đầy ắp tình cảm của ba của mẹ. Khi bạn còn bé, ba mẹ quan tâm từng chuyện nhỏ nhưng khi bạn trưởng thành, ba mẹ không còn quan tâm nhiều vào những quyết định, chọn lựa của bạn, nhưng không có nghĩa tình yêu thương, sự quan tâm dành cho bạn không còn nữa. Thế cho nên người ta mới nói rằng, trong ánh mắt dõi theo con cái, thì ánh mắt buồn đầu tiền khi con vấp ngã là của ba của mẹ. Cũng vậy, ánh mắt vui mừng hạnh phúc đầu tiên khi con thành công cũng là của ba của mẹ.
Nếu như, bạn là người không may mắn, mất đi ba, hoặc mẹ, hoặc mất đi cả hai. Như những đứa bé kia, không biết ba mẹ chúng đang ở đâu? Có còn lo lắng cho sự tồn tại của chúng? Chắc bạn sẽ cảm thấy lạc lõng lắm. Thì hãy sống thật tốt, giúp ích cho đời thật nhiều như tấm lòng hối lỗi ăn năn, như một sự mất mát lớn lao vì lâu nay mình không biết trân trọng tình cảm thiêng liêng khi cha mẹ đang còn. Nhớ đến tinh thần của người con Phật, nhớ đến công ơn của ba mẹ, hãy làm tất cả những điều tốt đẹp cho đời. Đó là điều mà ba mẹ bạn khi còn sống mong muốn nhìn thấy khi con mình trưởng thành.
Những cái quá đỗi gần gũi, bình dị đôi khi lại là những cái mà ta nhanh quên nhất, ít để tâm đến nhất. Gia đình cũng vậy. Ba mẹ cũng vậy. Là những giá trị thiêng liêng mà chúng ta thường chỉ nhớ về khi vấp ngã. Đừng để những khó khăn, mệt mỏi của cuộc đời làm bạn quên đi điều quý giá đó. Hãy chia sẻ những thành công, hạnh phúc trong cuộc đời bạn với ba mẹ với gia đình. Và nếu khi bạn cảm thấy bế tắc, bất lực bởi công việc, bởi danh lợi, bởi tình cảm… thì hãy về bên ba bên mẹ. Nơi đó chẳng có chút mùi vị nào của sự hơn thua, của toan tính… nơi đó chỉ có hương vị của tình thương bao la vô điều kiện dành cho bạn mà thôi. Đó là bến bờ nhân gian cho bạn. Dù bạn là ai đi nữa…
Thích Quán Minh