Con “ghét” Sư phụ, vì Sư phụ lúc nào cũng la rầy đệ tử, từ cái chuyện đi phải chậm rãi, đứng phải nghiêm trang, ngồi phải thẳng lưng.

Con “ghét” Sư phụ, Sư phụ lúc nào cũng vậy, không bao giờ thương mà biểu lộ ra bên ngoài, không nói được một lời thương yêu hay hỏi han, dù đệ tử có bệnh Sư phụ cũng không quan tâm, dù đệ tử có buồn, Sư phụ cũng không một lời an ủi…

Con “ghét” Sư phụ, Sư phụ lúc nào cũng biểu lộ thái độ nghiêm khắc với đệ tử, mà đối với người ngoài thì luôn ôn hòa, nhã nhặn…

Con “ghét” Sư phụ, Sư phụ lúc nào cũng vậy, chỉ nghĩ cho lợi ích người khác, mà không quan tâm tới bản thân mình…

con-ghet-su-phu


NHƯNG….
… … …
Sư phụ cằn nhằn, vì Sư phụ muốn con phải có trách nhiệm với Tam bảo và tự thân. “ăn cây nào, rào cây đó”. Ở đâu, dù chỉ một ngày, cũng phải thể hiện tinh thần nhớ ơn và đền ơn. Trách nhiệm không phải giao mới làm, mà thấy việc phải làm, đừng để nhắc nhở, dù là việc nhỏ nhặt…

Sư phụ thường dạy: “việc nhỏ không làm, sao làm việc lớn được?”. Sư phụ thương không bao giờ biểu lộ ra bên ngoài cả, Sư phụ không hỏi thăm không có nghĩa là không quan tâm, không chăm sóc không có nghĩa là không thương. Tuy không một lời hỏi han chính thức, nhưng con biết Sư phụ luôn hỏi thăm các huynh đệ khác về con, không chăm sóc nhưng luôn sẵn sàng lo cho con từng chút một.

Sư phụ biểu lộ thái độ nghiêm khắc vì muốn chúng con nên người, muốn chúng con phải luôn kiểm soát được hành vi, lời nói và ý nghĩ…biết việc gì nên làm và không nên làm. Để sau này, mới là bậc mô phạm của tứ chúng, là bậc Thầy của trời người. Không hổ thẹn với lương tâm và không uổng phí một kiếp tu hành. Luôn nghĩ đến lợi ích của mọi người mà quên đi lợi ích cá nhân.

Thân giáo của Sư phụ đã dạy con rất nhiều, phải biết thương yêu theo tinh thần Từ Bi Hỷ Xả, phải biết một hành giả đại thừa mà không tu Lục Độ thì sao được gọi là hành giả đại thừa. Không mở lòng với mọi người thì sao có thể viên mãn con đường tu hành cho được.
… … …
Vậy đó, tôi “Ghét” Sư phụ tôi nhiều lắm, những cái mà tôi ghét đó chính là những chất liệu nuôi dưỡng tâm bồ đề tôi thêm kiên cố, nuôi dưỡng ý chí của tôi thêm vững bền, nuôi dưỡng nghị lực tôi thêm dõng mãnh.

“Con thương và biết ơn SƯ PHỤ nhiều lắm… con rất may mắn khi được là đệ tử của NGƯỜI.”


Trụ vô