Sáng chớm hè, bản hòa âm của tiếng nắng cứa qua khe cửa, tiếng lích rích của những chú chim đã vực tôi khỏi giấc mơ muộn.
Nhà tôi ở khoảng trung gian giữa phố và quê, lọt vào xóm đồng nên hoàn toàn tách biệt với ồn ào phố xá. Tôi trước sau vẫn trung thành với ý niệm đem thiên nhiên vào nhà nên dù chỉ là ngôi nhà nho nhỏ, không “vườn rộng rào thưa” nhưng cái ước mơ vườn tược đã được hiện thực hóa.
Bên hông nhà có lối đi lát đá, sát tường rào có trồng một hàng cây. Những cành cây tỏa bóng xum xuê trở thành nơi đi về khi các chú chim bị thị thành xua đuổi.
Một bầy chim sẻ, chúng chuyền cành, ríu rít đùa bỡn từ nhánh ổi sang cành chùm ruột. Người gần chim đến độ có thể đưa tay ra sờ được bộ lông mềm mượt của nó vậy. Những chú chim cứ rả rích, nhảy lò cò trên những bậc thang cành. Chúng âu yếm, say sưa, tự nhiên như không hề thấy sự hiện diện của gia chủ. Những bộ lông mềm như lụa, mịn như nhung bỗng lung linh khi có tia nắng tràn qua. Thiệt kỳ lạ, những giọt nắng ban mai đã giúp vạn vật phô bày hết vẻ tuyệt mỹ đang có.
Nắng sớm mai không hanh hao bỏng rát mà êm ả dịu nhạt, đến nỗi chỉ cảm nhận được màu mà không nghe được “chất” nắng. Một lát sau, khi ta phải nheo mắt thì nắng chuyển sang vàng ươm, suôn mềm, sóng sánh rồi đến nửa buổi mới bắt đầu đậm đặc.
Nắng sớm mai chảy yên ả trên da như có luồng nước ấm xối qua. Nắng trượt nhẹ từ cành cây, đậu lóng lánh trên những bông hoa. Nắng tinh khôi làm cả khu vườn bừng tỉnh một màu xanh trong trẻo. Cây liễu pháo chìa những chiếc lá xanh non mỡ màng và những chiếc hoa li ti đua nhau thắm đỏ. Những chiếc lá dày dạn và cứng cỏi của bông trang cũng chuyển từ xanh pha vàng nhạt sang xanh non, diệu kỳ hơn là sau giấc ngủ mùa hè, bông trang chào đón ban mai bằng cách nhú lên những búp hoa màu xanh lơ. Những chiếc lá của cây lưỡi hổ, cây vạn niên thanh cũng xanh hơn, mượt hơn trong nắng sớm.
Đẹp hơn cả là những hoa mướp vàng tươi buông trên giàn lá biếc. Mướp trải những chiếc lá trên giàn, mướp bung những bông hoa vàng rực. Khi những tia nắng ban mai nhảy nhót thì những trái mướp trỗi mình, da căng bóng.
Vâng! Buổi sáng, tôi luôn muốn thức dậy ở khu vườn nhà mình, cẩn trọng đi thăm từng cành cây ngọn cỏ. Tôi có thể cảm nhận được sự khác biệt của chúng sau một đêm không gặp. Tôi xót lòng khi thấy chồi cây bị cơn gió đêm làm xiêu vẹo, tôi hớn hở nhìn những chiếc lá, những búp hoa vươn mình dưới nắng.
Có những sớm mai, tôi ngồi hàng giờ trong khu vườn yên tĩnh, nhất là những khi yếu lòng. Buổi sáng trong lành, những chiếc lá, những bông hoa, những giọt sương luôn biết cách im lặng để chia sẻ, chúng rất dễ đồng cảm, thỏa hiệp với nỗi buồn. Ngồi yên hàng giờ, chỉ nghĩ về cây về hoa, lòng tôi từ từ tịnh lại, không cồn cào sân si nỗi đời nhiêu khê, bất trắc. Tôi là vậy. Lúc lòng thấy thua buồn nhất, tôi luôn ước mình được thức dậy ở một khu vườn, xa xỉ hơn, tôi ước được là một bông hoa dại, vô danh tiểu tốt giữa khu vườn xa lạ.
Sớm nay bước ra vườn, ngửa mặt hứng những tia nắng buổi sáng, căng ngực hít những luồng khí trong lành, nhìn ngắm xung quanh, tôi nhận ra những buổi sáng thế này nếu không chịu bước ra vườn thì quả là trọng tội với bản thân, với cuộc sống. Ước chi đời toàn là những buổi sáng trong veo để ta tìm nỗi tinh khôi cho riêng mình. Ước chi những ngày tới, ta không phải đánh mất một buổi sáng trong trẻo nào.
Nguyễn Thị Bích Nhàn