Một thiện nam hỏi vị Y chỉ sư:

“Bạch Thầy, có phải mọi thứ có duyên với mình thì chúng tự đến, và khi hết duyên thì dù mình có cố gắng níu kéo, khư khư gìn giữ, chúng vẫn bỏ đi, hoặc thuộc về người khác, phải không ạ?”

“Rõ là vậy rồi! Sao lại hỏi ?”

“Nhà con có chiếc xe máy Wave Alpha đã chạy được năm năm, có đến hai lần vợ của con quên không khóa cổ, vẫn còn cắm cả chìa vào khóa, đậu trên thềm hiên trước nhà, rồi đóng cửa ngủ từ trưa đến chiều, vậy mà xe vẫn còn nằm đó, mặc dù xóm nhà con ở là xóm dân cư đông đúc, hỗn tạp xô bồ…”

“Còn duyên rồi. Nếu hết duyên, dù mình có khóa cẩn thận, xích thêm bánh, nó vẫn mất tăm à!”

“Nhưng con chưa tin tuyệt đối ạ.”

“Hai lần vợ của con để xe ngoài thềm hiên mà quên khóa cổ rút chìa, không mất, đó là hai lần lơ đễnh, sơ ý, phải vậy không?

“Dạ đúng, đó là do quên, sơ ý.”

“Vậy con hãy thử lần thứ ba bằng cách cố ý xem sao?!”

Thiện nam trố mắt, liền bái lễ cáo lui. Ba ngày sau lại xin yết kiến Y chỉ sư, khoe:

“Bạch thầy, liên tiếp ba buổi trưa vừa rồi, con cố ý để xe ngoài thềm hiên, không rút chìa khóa, chiều dậy thấy xe vẫn còn nằm đó. Con tin tuyệt đối rồi ạ!”

Thầy cười khanh khách, nói:

“Thôi nghen, sự bất qua tam, có cố ý, có thử thì thử ba lần đủ rồi, đừng thử thêm lần thứ tư, lỡ nó đến hồi hết duyên biến mất, rồi chạy đến đây mắng vốn tui, đổ thừa tui xúi dại, tui không có tiền mà đền đâu à nghen!”

Thầy trò cùng cười vui sảng khoái.

                 Cư sĩ Vĩnh Hữu