Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.

Nhưng sống với nhau chẳng bao lâu thì vợ chồng tôi bộc lộ những khác biệt mà ngày trước quen nhau chưa hề biết. Tôi vốn lãng mạn, bay bướm và rộng rãi. Vợ tôi thì hoàn toàn sống bằng lý tính, sâu sắc và rất chi li. Vì thế xung đột thường xuyên xảy ra, khi thì âm ỉ, khi thì bùng phát, hết chiến tranh nóng thì chiến tranh lạnh… cả hai chúng tôi đều khó nói chuyện với nhau.

Rồi quan hệ giữa mẹ tôi với vợ cũng xấu đi. Chị dâu thường xuyên thẽ thọt nói xấu mẹ tôi với vợ, từ đó tình hình trở nên căng thẳng hết sức. Nhiều lúc chỉ còn chút nữa là ly dị hoặc bỏ đi thôi. Sự dằn vặt, đau khổ ngày càng chồng chất và dần trở thành nỗi oán kết trong lòng. Thậm chí không ít lần tôi mong sao ngủ luôn đừng bao giờ thức dậy nữa!

Ấy vậy mà có một sự thay đổi bất ngờ đến lạ lùng; lạ đến nỗi như một phép mầu; lạ đến nỗi mà tôi vẫn không thể tin là nó đã xảy ra. Số là trong những ngày tháng khổ sở đó, tôi cảm thấy cùng đường, bế tắc bèn dồn hết tâm trí niệm chú Đại bi.

Trước kia tôi cũng có đọc những trang viết của vài học giả theo Phật giáo Nam tông. Họ cho rằng một số kinh điển Phật giáo Bắc tông là ngụy tạo, các bài chú là ảnh hưởng Mật tông, không phải Chánh pháp… nên tôi cũng phân vân lắm. Nhưng khi bí bách quá, tôi quyết định trì chú và tạm gạt bỏ những ý kiến kia qua một bên. Tôi trì chú và khấn nguyện Bồ-tát gia hộ chuyển hóa những nội kết trong lòng tôi cũng như của vợ và người thân.

Không lâu sau, một ngày vợ gọi tôi ngồi vào bàn và nói chuyện. Vợ tôi thổ lộ hết những uất ức trong lòng, những nỗi oán kết với mẹ tôi… và sau đó tuyên bố buông bỏ hết. Vợ tôi còn chủ động mời mẹ tôi đến chơi. Thật tình tôi thấy ngơ ngác lắm không tin là thật! Sự chuyển hóa quá lạ kỳ!

Ngày trước tôi cứ ngỡ những nội kết này sẽ ôm mãi trong lòng, nào ngờ bây giờ được hóa giải hết. Nếu như thể xác bị những cái bướu nặng nề khổ sở thế nào thì những nội kết trong tâm cũng y như vậy. Cắt bỏ hay hóa giải được thì kể như hết bệnh! Từ đó tôi lại thấy cuộc đời đẹp sao, lòng người vẫn đẹp làm sao, có điều là phải biết khơi dậy, phải giải hết nội kết thì cái đẹp mới phát huy được.

Tôi viết những dòng này để chia sẻ với những ai hữu duyên và trên hết tạ ơn Bồ-tát. Trong kinh Phật vẫn thường có những câu: Bất khả tư nghị, bất khả thuyết… Quả thật năng lực không thể nghĩ bàn! Nhờ trì chú Đại bi mà những nội kết trong tôi và người thân tiêu tan. Nhờ chú Đại bi mà cuộc sống tôi mở sang một trang mới tươi đẹp.


Tiểu Lục Thần Phong