Một kiếp xa xưa, khi ngôi tháp thờ đức Phật Ca-diếp đang được xây cất. Có một vị A-la-hán đi đến hỏi các thợ xây:
– Các bạn, tại sao mặt tháp phía Bắc xây nửa chừng thế này?
– Dạ, vì không đủ vàng.
– Tôi sẽ vào làng kêu gọi mọi người cúng dường. Các ông hãy gắng hết lòng lo công việc.
Ngài vào thành kêu gọi:
– Hỡi thiện nam, tín nữ. Hiện không có đủ vàng xây mặt tháp phía Bắc. Xin các thí chủ đóng góp.
Sau đó, Ngài đến nhà ông thợ vàng. Gặp đúng lúc ông đang cãi nhau với vợ. Tôn giả nói:
– Vâng không đủ xây mặt Bắc ngôi tháp ông nhận lãnh làm. Việc này ông cần phải biết rõ. Ðang tức giận bà vợ, ông đáp:
– Ông hãy liệng đức Thế Tôn của ông xuống sông rồi đi cho khuất mắt.
Bà vợ trách chồng:
– Ông đã phạm tội đại ác. Ông giận tôi thì cứ đánh mắng tôi, sao lại sân hận với chư Phật quá khứ, hiện tại, vị lai?
Người thợ vàng lúc ấy mới thấy hối tiếc. Ông sụp lạy vị A-la-hán thưa:
– Xin Ðại đức hỷ xả cho con.
– Ông đâu có nói gì ta. Hãy sám hối đức Thế Tôn.
– Bạch Ðại đức, con phải làm gì để được Phật xá tội?
– Này thiện hữu, ông hãy làm ba bình bông bằng vàng đặt lên hòm đựng xá-lợi Phật, rồi nhúng ướt tóc và quần áo ông để đến sám hối đức Thế Tôn.
– Thưa vâng, bạch Ðại đức.
Trong lúc làm những bông hoa vàng, ông gọi người con trai trưởng lên bảo:
– Con ạ, cha đã nói lời thô ác về đức Thế Tôn. Sau khi làm xong những hoa này cha sẽ đặt lên hòm xá-lợi Phật và sám hối. Con đi theo cha nhé.
Người con không muốn đi, đáp:
– Ðâu phải vì con mà cha nói lời thô ác ấy. Cha đi một mình vậy.
Ông kêu người con thứ. Y cũng không muốn đi nên trả lời như anh. Ðến người con út, cậu thưa:
– Bổn phận con cái là phải làm những gì cần làm.
Cậu hứa đi cùng cha đến tháp Phật và phụ giúp ông làm các bông hoa vàng. Xong ba bình bông, ông nhắm bề rộng của cái hòm đựng xá-lợi Phật, đặt chúng lên, nhúng ướt tóc và quần áo rồi đến sám hối Phật.
Theo Thường Chiếu