Yên ngồi co ro bên cửa sổ, nghe mưa rả rích đi qua lòng. Cơn mưa đêm đầu mùa lúc mau lúc thưa, tiếng mưa vỡ trên mái tôn thành những âm thanh xô vào nhau thật buồn bã. Hạnh phúc tựa như mưa, nắm giữ sao thật khó. Yên không muốn làm tổn thương đau đớn một ai, nên đành nén mình câm lặng mặc tim đã mang nhiều vết xước…
Bàn tay Bống bé nhỏ vẫn nắm chặt tay Kha ngủ ngoan, thi thoảng khẽ khúc khích cười. Chắc hẳn là Bống đang mơ giấc mơ hồn nhiên. Khi ấy, khuôn mặt Bống sáng bừng lên thứ ánh sáng kỳ diệu, Yên không sao diễn tả được. Nhưng mỗi lần chạm vào ánh mắt ngây thơ, khuôn miệng cười khoe lúm đồng tiền của con, Yên chỉ chực khóc. Nghĩ về con, là Yên nghĩ về những năm tháng tuổi thơ đã đi qua nhiều mất mát.
Gió từ khơi xa vẫn thổi về từng cơn lạnh buốt lòng, cha Yên đã nằm lại ở đâu giữa biển khơi? Nước mắt của nội, của mẹ đã hòa chung vào vị mặn của biển cả mênh mông. Nỗi đau tạc thành bóng trong dáng ngồi của nội. Từ ngày cha Yên mất, nội sống bằng ký ức, gom kỷ niệm về cha kể Yên nghe qua ngày, qua tháng. Mẹ, người đàn bà góa bụa khi tóc hãy còn xanh. Có nhiều đêm, Yên nghe rõ tiếng trở mình thở dài của mẹ xao xác như lá rụng hoa rơi…
Năm Yên lên bảy, mẹ để Yên ở lại. Mẹ đi tìm hạnh phúc. Yên chưa từng hờn trách. Bao nhiêu cay đắng mẹ đã cất giữ lại trong lòng. Mẹ có quyền được yêu thương. Hôm dượng đón, Yên không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt ướt nhòa mắt môi mẹ. Mùi hương mẹ đã vấn vương đậm sâu. Vắng mẹ, cô đơn cuộn tròn ngủ trong giấc mơ con trẻ của Yên. Từ ấy, những hình dung về mẹ luôn là thứ hình dung mất mát. Dẫu thi thoảng mẹ có về qua, chắt chiu từng đồng quà tấm bánh, từng manh áo tấm quần thơm thảo cho nội, cho Yên. Lần gặp nhau nào cũng nhiều nước mắt. Rồi vội vàng mẹ đi. Ừ thì, phía bên kia mẹ còn những bổn phận phải lo toan…
Yên từng nghĩ cuộc đời đã bù đắp cho mình khi mang Kha đến. Những tháng ngày yêu nhau, Kha vỗ về thương Yên vì đời đã chịu nhiều mất mát. Kha nhẹ nhàng lồng vào tay Yên chiếc nhẫn đính hôn, kết thúc viên mãn của một tình yêu đẹp. Má chồng Yên rất tốt. Ngày Yên sinh Bống, má chống chọi với từng cơn đau khớp vừa chăm Yên vừa chăm cháu. Nhìn má loay hoay thu mình trên chiếc giường đơn nhường chỗ cho Yên nằm mà thương xót lòng. Má thủ thỉ dẫu không mang nặng đẻ đau, không chung dòng máu nhưng má thương Yên như con. Ân tình của má luôn làm Yên đau đáu nỗi niềm như người mắc nợ khi không thể sinh thêm cháu cho má. Yên vùi mình trong nước mắt nhiều đêm mặc Kha an ủi. Bao năm làm dâu, Yên hiểu lòng má. Cả má và Yên đều giữ những vướng mắc trong lòng phải đâu dễ giãi bày…
Dạo này, Yên hay nằm mơ, giấc mơ lặp đi lặp lại hàng đêm. Yên mơ thấy Kha sống trong ngôi nhà lạ, tiếng trẻ bi bô, tiếng đàn bà mỏng manh vọng ra từ bếp. Giật mình thức giữa giấc chiêm bao, nước mắt lưng chừng, Yên lay Kha dậy. Có ai ngờ đâu, giấc mơ là tấm gương phản chiếu sự thật.
Hôm ấy, chiều tháng năm, nắng như đổ lửa xuống thành phố. Yên nhận được tin nhắn hẹn. Lúc Yên đến, Nhu ngồi đó như đã chờ Yên từ rất lâu. Bàn tay Nhu gầy, từng ngón xanh xao đan vào nhau. Những tháng năm lo cho bố mẹ và em, Nhu quên hạnh phúc riêng đời mình. Tuổi xuân đàn bà không biết chờ đợi. Tuổi xuân vùn vụt trôi. Ngoảnh lại, Nhu thành cô gái quê lỡ thì.
Trong làn nước mắt, Nhu đổ gục xuống bàn, nắm bàn tay Yên nức nở cầu xin tha thứ. Trong chuyện này chỉ mình Nhu có lỗi. Nhu đã tha thiết xin Kha một đứa con. Nhu sẽ đi khỏi làng tránh điều tiếng cho Kha và Yên. Nhu kể Kha đến trong một đêm say ngả nghiêng, hơi men đã xộc vào tận óc, không có âu yếm, không có yêu thương, vội vã lần tìm đoạn kết. Chỉ duy nhất một đêm ấy thôi, Nhu được trút bỏ quần áo thành đàn bà. Muộn màng. Không trọn vẹn…
Ngày biết mình có con là những ngày Nhu hạnh phúc vô cùng. Bao đêm Nhu day mình trên gối thì thầm kể chuyện con nghe, khe khẽ tiếng hát ru êm êm buồn buồn thấm vào lòng người giữa tiếng khua xào xạc gió sông. Đến khi Nhu thiếp đi mê mệt thì những ý nghĩ có lỗi dắt đi hết con đường này đến con đường khác. Sau cùng, đưa Nhu đến cuộc hẹn với Yên ngày hôm nay…
Ngồi lặng im nghe từng lời Nhu nói, lòng Yên như đang bị ai xát muối. Giá Yên có thể bốc hơi biến mất như nước, trốn chạy sự thật này. Trông chiếc bụng đã nổi tròn sau làn áo Nhu, Yên nhớ ngày mang bầu Bống, hay thức giấc giữa đêm, cổ họng khát khô, Yên chỉ cần nằm yên một chỗ khe khẽ vỗ vai là Kha dậy đi lấy nước. Hay nhiều đêm chuột rút, cứng hai bắp chân, Yên nhăn nhó, Kha cuống cuồng tìm dầu nóng xoa nắn… Tất cả những chăm sóc âu yếm này, Nhu sẽ chẳng bao giờ có được. Nhu cùng con lủi thủi một mình, hoặc trôi tha hương đến vùng đất mới. Đứa trẻ có cha mà phải sống trong danh phận không cha… Chỉ nghĩ tới đó thôi, lòng Yên đã xao xác trào dâng bao nỗi niềm thương cảm.
Phận đàn bà sắm tròn vai mình đã khó, sức mấy Nhu lại đèo thêm sức vóc đàn ông. Nuôi con một mình không dễ đâu Nhu. Rồi trẻ con có tội tình gì mà vừa sinh ra đã phải gánh lỗi lầm người lớn. Bao lời muốn nói, nhưng từ không sao mở được. Ngôn từ lặng im cứa vào tim Yên đau nhói. Ngoài kia, ráng chiều rực đỏ, hắt lên tường bóng hai người đàn bà im lặng. Bóng đổ dài ra phía sau, hai mà như hòa làm một…
Cuộc gặp gỡ với Nhu xáo trộn cuộc đời Yên. Những tháng ngày không còn giống như cũ. Những đêm nghiêng giấc chảy nước mắt, Kha chỉ cách Yên một hơi thở. Nằm bên Kha, nghe mùi cơ thể tỏa ra, xen lẫn từng nhịp thở dập dềnh, Yên xót xa khi nhận ra cảm xúc không thuộc về mình trọn vẹn nữa. Thật khó để chấp nhận ngay sự thật rằng niềm tin bền chặt vào tình yêu, hạnh phúc mà bấy lâu nay Yên xây đắp cần mẫn như chú kiến thợ giờ đã đổ.
Đã có nhiều ngày Yên muốn nhìn thẳng vào mắt Kha và hỏi Kha định giấu đến bao giờ? Hãy sống thành thật với nhau có được không? Những dối lừa này bắt đầu từ khi nào? Có phải từ những đêm Yên hay bắt gặp Kha trở dậy ngồi trầm ngâm đốt thuốc một mình, tấm lưng gầy oằn cong như dấu chấm hỏi. Hay từ đêm Kha say nắm chặt tay Yên nói lời xin lỗi, hứa đừng bỏ Kha đi. Bỏ làm sao được hả Kha? Khi với Yên, Kha và Bống đã là máu thịt. Hay từ ngày má gọi điện lên bảo thương Yên như con, nhưng tiếng thương đã gập gãy. Yên nghe tiếng thở dài thật khẽ phía bên kia… Mà suy cho cùng, tỏ tường làm gì hả Yên? Có những thứ đừng biết cho tim đỡ đau…
Mỗi lần nghĩ về Nhu, Yên thấy thương như gặp ở kiếp nào, hồi nào. Mặc thiên hạ ngoài kia rỉ vào tai nhau bảo Yên ngu dại, thương kẻ cướp chồng. Ừ. Thì có sao, thiên hạ nào có sống thay được cuộc đời Yên. Nhiều đêm Yên nghe thấy tiếng nói khát vọng lên từ trong sâu thẳm rằng tha thứ đi Yên cho lòng êm đềm như cỏ. Tha thứ giữ lại cho Bống một chòm hạnh phúc, suốt tuổi thơ Yên khát khao mong có được, dẫu cho đã khuyết hao chẳng vẹn tròn. Tha thứ cho đứa trẻ sắp chào đời được đón nhận yêu thương chăm sóc của tình cha, cho má vui ghi tên cháu trai vào gia phả dòng họ. Tha thứ vun vén sưởi ấm lại cuộc đời Nhu cho năm tháng về sau có con làm bạn bớt quạnh hiu, đơn độc. Yên từng đọc ở đâu đã nói rằng làm mẹ là học để thứ tha cho những lỗi lầm và học cách trở thành người mẹ tốt nhất.
Cơn mưa đêm qua đã trút đi mọi ưu phiền trên tán cây gốc lá và trong cả lòng Yên. Sáng nay, trước lúc Kha về quê, Yên lẳng lặng đưa cho Kha túi đồ, bảo:
– Anh mang về cho Nhu. Em đã chuẩn bị trước cho Nhu và con ít đồ. Nhu cũng sắp đến ngày sinh. Cho em gửi lời hỏi thăm sức khỏe má.
Chỉ bấy nhiêu lời thôi đủ làm Kha chết lặng, đứng sững giữa nhà. Chiếc ba-lô tuột khỏi tay. Giọt nước nào lấp lánh rơi xuống từ mắt Kha… Sau lời này, má, Kha, Nhu, và cả Yên nữa đã có thể mở lòng sống thành thật với nhau phải không?
Hôm Nhu sinh, có Kha và má chồng Yên bên cạnh. Nhu gọi cho Yên trong tiếng mưa rơi lắc rắc trên mái tôn bệnh xá quê. Nhu gọi không nói gì chỉ thấy sụt sùi nước mắt. Cúp máy, bên này Yên cũng lặng lẽ lau những giọt nước mắt khẽ chảy tràn trên má.
Buông lòng thứ tha cho tất cả. Yên thấy lòng mình nhẹ tựa như những đám mây. Bồng bềnh trôi, bồng bềnh trôi…
Thái Hiền