Ðức Thế Tôn dạy những lời này khi Ngài đang ở tại Trúc Lâm, liên quan đến Tôn giả Ðại-Bàn-Đặc.
Khi Tôn giả Châu-Lợi-Bàn-Đặc, ba tháng không thuộc nổi một bài kệ, anh của Ngài là Tôn giả Ðại Bàn-Đặc đuổi Ngài ra khỏi tinh xá, đóng cửa lại rồi bảo:
– Chú thiếu khả năng, không hiểu nổi Phật pháp, còn hạnh phúc thế gian chú cũng rời bỏ rồi. Ðâu còn lý do gì để chú tiếp tục ở lại đây? Chú hãy đi đi.
Các thầy Tỳ-kheo bàn tán về chuyện ấy, nói:
– Này chư huynh, Tôn giả Ðại Bàn-đặc làm thế này thế nọ. Chắc chắn ngay cả những vị đã xa lìa cấu nhiễm thỉnh thoảng vẫn còn sân hận.
Lúc ấy, đức Phật đi đến hỏi:
– Này các Tỳ-kheo, các ông tụ hội ở đây bàn tán việc gì?
Các thầy bạch lên Phật vấn đề. Ngài dạy:
– Này các Tỳ-kheo, không phải đâu. Những kẻ đã xa lìa cấu nhiễm trong tâm chẳng còn các hoặc, tham, sân và si. Ông ấy hành động như vậy chỉ vì ông đặt Phật pháp, và tinh thần Phật pháp lên trên tất cả.
Ngài nói kệ:
(407) Người bỏ rơi tham, sân
Không mạn, không ganh tị.
Như hột cải đầu kim
Ta gọi Bà-la-môn.
Theo Thường Chiếu