Ta sẽ lại nói cho con nghe về những con số để con thấy rằng con may mắn biết bao. Ở Việt Nam mỗi năm có khoảng 1.52 triệu ca nạo phá thai, dẫn đầu châu Á và đứng thứ ba thế giới. Điều này đồng nghĩa với việc cứ mỗi giây trôi qua lại có hơn 10 sinh linh bị tước đoạt sự sống.

Đêm nay sẽ lại là một đêm thật dài khi ta nghĩ đến con – chú điệu nhỏ nhắn ta gặp ở một ngôi chùa ven thành phố. Con không được như những đứa trẻ bình thường khác, chẳng lanh lẹ, ít cười nói, con thường ngồi một góc và suy nghĩ những điều vẩn vơ, ta biết tận sâu trong đôi mắt con là một nỗi buồn chẳng thể đặt tên cũng chẳng thể nói thành lời. Nỗi buồn của một đứa trẻ vừa nhìn thấy sự sống đã chẳng biết cha mình là ai, mẹ mình là người như thế nào. Nỗi buồn của một đứa trẻ đỏ hỏn, chân tay tím ngắt, con được bọc trong chiếc bao ni lông màu đen, ruồi nhặng bu đầy, giữa đêm canh ba, đứa trẻ ấy bị vứt lại cạnh xe rác, con khóc đến ngất đi, khóc để van lơn, khóc để mong có một bàn tay nào đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con. Và có lẽ may mắn đã mỉm cười với con khi con được một cô lao công phát hiện rồi vài hôm sau con được sư trụ trì nhận nuôi.

Con ạ! Ta chẳng biết phải nói với con thế nào, cũng chẳng biết làm sao để san sẻ bớt nỗi buồn tủi mà con đang mang. Ôm con vào lòng, ta chỉ biết ước nguyện, xin hãy mang bình yên đến bên cạnh con, xin hãy để những tháng ngày tiếp theo của cuộc đời con là chuỗi ngày an vui và đầy ắp tình thương mến. Và…nếu có một phép màu, xin hãy để cha mẹ con quay lại nơi đã từng để “lạc mất” con, tìm gặp con thêm một lần và cho con được cất tiếng gọi cha, gọi mẹ. Sẽ vui sướng và hạnh phúc biết bao nếu điều đó xảy ra đúng không đứa con trai bé bỏng của ta.

Nhưng ta mong con hiểu, được hiện diện trên cõi đời này, được cưu mang và yêu thương đã là một niềm hạnh phúc con à. Ta sẽ nói với con những điều con chưa biết. Nếu con nhìn thấy hàng nghìn đứa trẻ giống như con trong các cô nhi viện, trong các trung tâm bảo trợ xã hội, những đứa trẻ mà kiếp người không cho chúng một tiếng cha, tiếng mẹ, một vòng tay ôm ấp vỗ về, những đứa trẻ với hình hài không lành lặn, những đứa trẻ ngồi một góc và cười ngặt ngẽo cả ngày trời, rồi cuộc đời chúng sẽ về đâu ta cũng chưa thể trả lời con được.

Con may mắn hơn những đứa trẻ vùng núi cao đến trường với những bộ quần áo cũ kĩ, nhem nhuốc, bạc rách. Cứ mỗi mùa đông về môi chúng tím tái, chúng co ro trong gió lạnh mà tấm áo không đủ nguyên vẹn, đôi bàn chân của chúng lấm lem bùn đất và nứt nẻ đủ đường nhưng không có nổi một đôi dép để đi. Con ơi! Nếu con nhìn thấy những đứa trẻ mất mẹ, những đứa trẻ phải đội lên đầu chiếc khăn tang trong mùa bão lũ mà nước mắt đầm đìa, con mới hiểu thế nào là nỗi đau… Thế nên được hiện diện trên cõi đời này, được cưu mang và yêu thương đúng là một niềm hạnh phúc phải không con?

Ta sẽ lại nói cho con nghe về những con số để con thấy rằng con may mắn biết bao. Ở Việt Nam mỗi năm có khoảng 1.52 triệu ca nạo phá thai, dẫn đầu châu Á và đứng thứ ba thế giới. Điều này đồng nghĩa với việc cứ mỗi giây trôi qua lại có hơn 10 sinh linh bị tước đoạt sự sống. Con ơi, ta đã nghe những câu chuyện cảm động rằng có nhiều người đã dành cả cuộc đời của mình để lo lắng cho những thai nhi xấu số. Có nhóm bạn trẻ trong suốt 4 năm qua đã chôn cất hơn 50.000 sinh linh, có cụ bà 10 năm ròng rã đạp xe đi gom nhặt và chôn cất cho tời giờ đã gần 5000 sinh mạng, cũng có những Phật tử mà ta biết, họ tự tay lo cho 10.250 đứa trẻ không hề mang máu mủ ruột thịt, không hề nhớ mặt đặt tên. Ấy vậy mà những con số này chỉ là ước tính và nó đang ngày càng gia tăng con ạ! Và…nó chỉ là con số ở một quốc gia nhỏ bé, vậy nên con đã may mắn hơn rất nhiều đứa trẻ chưa một lần được nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời này. Vì ít nhất, con có được một hình hài nguyên vẹn, được một lần cất tiếng khóc để nói với đời sự có mặt của con, con được yêu thương và che chở bởi rất nhiều người, con được đến trường, được gặp thầy, găp bạn….và… ít nhất bây giờ con còn được…thở, tim con còn được đập những nhịp đập yêu thương.

***
 
Lang thang giữa ngọn đồi của những thiên thần – những thiên thần bị bỏ rơi – ta nghĩ nhiều hơn đến các con, những đứa trẻ mà vì kiếp phù sinh lạnh lẽo hay vì lòng người nguội lạnh đã vô tình cướp đi quyền sống, quyền được yêu thương của các con. Một cảm giác choáng ngợp ùa về đốt cháy tim gan ta, ta sợ hãi và thấy mình bất lực lắm con à! Ta sợ ngày mai, ngày kia và ngày kia nữa, những ngôi mộ vô danh sẽ mọc dần lên, các con đâu có được một cái tên cho trọn vẹn. Nào là Đỏ, nào là Rơi, là Rớt, là Bỏ… Ta sợ…ở nơi xa xôi và lạnh lẽo ấy, các con của ta sẽ cô đơn và tủi khổ biết chừng nào.

Ta sợ con sẽ nhớ mẹ mà quấy khóc trong đêm, ta sợ không có bàn tay chăm bẫm của mẹ cha, các con sẽ gầy gò và ốm yếu, đông qua xuân về, ai sẽ lo cho các con từng bữa ăn, giấc ngủ, ai sẽ sẽ vỗ về mỗi khi con ốm, con đau, ai cho con những nụ cười, ai cho con vòng tay ấm áp. Ai? ai sẽ làm những điều đó thay mẹ cha khi con về với “Thiên Đường?”… Ta nhìn thấy ở các con nỗi hờn giận, trách móc, và đôi mắt thơ ngây kia chẳng còn long lanh nữa, có thể vì nó nhuốm đầy máu của oán hờn chăng? Cũng là một kiếp người sao các con của ta lại khổ đến thế? Các con của ta cũng có cảm xúc đúng không? Các con sẽ tủi thân, tủi phận về số kiếp mình không may mắn được làm người, không được công nhận là người mà vốn dĩ các con là một con người. Chỉ vì một phút sai lầm của người lớn mà các con bị chối bỏ, họ “giết” các con của ta nhưng vẫn cho rằng đó là hành động đúng, họ biện hộ cho hành động của mình rằng đó là bước “giải thoát” cho cả đôi bên.

Thật tàn nhẫn biết bao khi dao kéo nỡ dày vò và hủy hoại cuộc đời con, nó dẫn lối con đến những nơi con khiếp sợ, tấm thân ấy rồi sẽ ra sao, sẽ đi đâu về đâu hả những đứa trẻ của ta. Ta biết, các con của ta vì một mối nhân duyên nào đó mà tìm đến với cha mẹ mình, cũng có thể vì cái nghiệp quá lớn mà các con phải rời xa cõi đời này. Nhưng hãy yên lòng các con nhé vì dù cả thế giới bỏ rơi con thì ta cũng sẽ luôn ở bên con, yêu thương con vô điều kiện.

***
 
Và lời nhắn gửi chân tình này ta xin gửi đến cha mẹ các con cùng những con người vô tâm ngoài kia vẫn hằng ngày gieo nên tội ác.

Này người trẻ!

Chúng ta đang sống trong thời kì cách mạng số, giữa cuộc sống hiện đại và mọi thứ đều có thể quy đổi bằng Tiền thì con người chúng ta dưới sự sai sử của tham – sân – si, vô minh và túc nghiệp tự bao đời mà trở nên biến đổi tâm tính. Để rồi chúng ta không còn tin sâu vào nhân quả, vô thường và nghiệp báo. Thế nên mạng người đối với các bạn trẻ bây giờ dường như không còn quan trọng, và việc hướng Thiện làm lành lánh dữ là điều rất xa xỉ. Ta thấy đâu đó các bạn trẻ luôn hành động theo bản năng và để dục vọng chi phối tất cả. Chính trong những phút giây nông nổi hay trong những thú vui trụy lạc mà các bạn gây nên bao nỗi đau cho xã hội và đời sống nhân sinh.

Ta vẫn thường nghe “được làm mẹ là thiên chức của người phụ nữ”, và cũng từng thấy những bà mẹ đã hi sinh cả tính mạng của mình để bảo vệ cho đứa con thơ, ấy vậy mà bạn trẻ giờ đây lại nhẫn tâm tự tay giết chết đứa con bé bỏng khi chúng đang cùng chung một nhịp thở với bạn. Tại sao vây? Tại sao bạn không dừng lại trước những cám dỗ và đừng để nhục dục thấp hèn lôi kéo, tại sao khi gieo nên mần sống lại không thể chăm sóc cho nó lớn lên, đâm chồi nảy lộc.

Những con số đáng sợ kia đang ngày một gia tăng, vì sao? vì chính những suy nghĩ sai lạc và nông cạn của các bạn. Nào là quan hệ trước hôn nhân, nào là sống thử “góp gạo thổi cơm chung”, nào là chứng minh cho tình yêu, nào là tò mò tuổi mới lớn, nào a dua thể hiện mình,… mà nên sự hành dâm và tạo nên mầm sống sinh linh như một điều tất yếu. Thế rồi, hoặc để bảo vệ cho danh dự bản thân và gia đình, hoặc do gia cảnh khốn khó không kham thêm nổi miệng ăn, hoặc do gia đình hay chuyện nên giận dữ đuổi xua, hoặc do bị bội bạc, bị chối bỏ trách nhiệm, hoặc do bị bạn bè xa lán, dè bỉu, hoặc do “vỡ kế hoạch”,… mà các bạn không màng nghĩ hậu quả mà hạ quyết tâm nạo phá ngay chính giọt máu vô tội của mình.

Bạn ơi! Chỉ cần sơ ý để một vết cắt vào tay chảy máu, ta cũng cảm thấy rát đau, khó chịu biết nhường nào, huống gì khi từng bộ phận trên cơ thể một con người đang hoàn thiện lần lượt bị cắt xẻo, nạo bỏ đến vỡ vụn tan nát mà lại không một chút động tâm thương xót? Có câu: “Thân người rất quý nhưng khó được”, vì sao nỡ nhẫn tâm phá hủy giết hại con mình cho đành khi con còn chưa cất tiếng khóc chào đời, mở mắt nhìn mẹ, nhìn cha?

Này người trẻ!

Xin hãy yêu thương những linh hồn bé bỏng bị bỏ rơi kể cả khi chúng đã ngừng thở, khi mắt chúng đã nhắm nghiền và tim chẳng còn đập. Xin đừng để những mũi dao đày đạo thân hình bé nhỏ ấy, xin hãy để chúng ra đời, để chúng được hưởng quyền được yêu thương và quyền được làm người như biết bao đứa trẻ khác. Vì biết đâu trong hàng nghìn, hàng vạn người, chúng tìm gặp bạn để gánh thay bạn những tai họa ở trần gian, những nặng nợ kiếp người và cả những thù hằn nhỏ nhen từ vô thỉ kiếp đến nay. Xin hãy để những bạn trẻ, những cụ già chẳng còn phải đi xin từng hài nhi về chôn cất. Xin hãy để ngày mai, ta không còn gặp những đứa trẻ lang thang, không cha, không mẹ…Xin hãy yêu bằng trái tim nóng và cái đầu hiểu biết, xin đừng sống quá buông thả vì một phút bồng bột thôi, các bạn đã vô tình tạo nên sự bất hạnh cho những đứa trẻ tôi nghiệp mà đáng lẽ ra cuộc đời chúng có quyền được hưởng hạnh phúc nhiều hơn vạn lần như thế.

Và…nếu bạn đã từng vấp ngã, từng sai lầm, xin hãy biết sám hối về tội lỗi mình gây ra. Cho dù bạn bỏ đi giọt máu của mình vì nguyên nhân gì đi chăng nữa thì cũng xin hãy cho chúng được một cái tên, như cách chúng ta yêu thương và xin lỗi cho những sai lầm của mình, hãy tưởng nhớ đến chúng bằng cả tấm lòng vì chỉ có như thế chúng mới được an ủi và vơi bớt nỗi cô đơn.

Mẹ ơi!

“Con mong ước chào đời trong vòng tay ấp yêu của mẹ
Trong hân hoan đón nhận của cuộc đời,
Con sẽ lớn lên trong cao quý tình người.
Ấm áp gia đình, thiêng liêng, cuộc sống,
Con sẽ góp trí óc, trái tim và bàn tay lao động
Cùng mọi người dựng xây một thế giới tươi vui…”

 

Thích Nghiêm Thuận