(PPUD) Chàng bèn nghĩ đến Phật Đà. Núi Kỳ Xà Quật tìm qua hầu Ngài.

Thời gian xoay chuyển lẹ làng

Ba năm thủ hiếu nhẹ nhàng trôi qua

Một ngày La Bốc nghĩ ra

Cho rằng mình phải xuất gia tu hành

Mới mong báo đáp mẹ mình

Báo cho trọn vẹn ân tình sâu xa

Chàng bèn nghĩ đến Phật Đà

Núi Kỳ Xà Quật tìm qua hầu Ngài.

Sau khi quỳ lễ xong xuôi

Chàng La Bốc mới thốt lời thiết thân

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Kính thưa: “Bạch Đức Thế Tôn

Song thân con đã lìa trần vắng xa

Nếu giờ đây con xuất gia

Có đem phước báu cho cha mẹ mình?”

Phật bèn giảng giải điều lành:

“Này người con thảo tâm thành chớ quên

Ở trên trần thế muộn phiền

Song thân nếu có lòng tin đạo mầu

Cho con theo đạo tu mau

Hoặc trai, hoặc gái, chỉ cầu một thôi

Xuất gia trọn vẹn được rồi

Bao công đức ấy so thời vô biên

Hơn xây tháp quý triền miên

Hơn xây bốn vạn tám nghìn tháp trên,

Bởi vì cha mẹ hiện tiền

Nhờ công đức ấy được thêm rất nhiều

Thêm phước tuệ biết bao nhiêu,

Còn như cha mẹ quý yêu qua đời

Dù trong quá khứ một thời

Được sinh tịnh độ vào nơi an lành.”

Nghe xong La Bốc tâm thành

Mở lòng rộng lớn quyết tình xuất gia

Quỳ xin Phật thật thiết tha,

Phật nhìn thấy dáng nhu hòa hiền lương

Lại thêm hiếu đễ mọi đường

Nên hoan hỷ thuận nhận chàng thật mau

Cạo luôn tóc, cạo cả râu

Cà sa đơn giản khoác vào đẹp thay

Phật liền thọ ký cho ngay

Đặt cho pháp hiệu từ đây thường dùng

Mục Kiền Liên, đẹp vô cùng

Tấm gương hiếu đễ vang lừng theo tên.

Từ đây ngài Mục Kiền Liên

Cõi trần lánh bước, cửa thiền nương thân

Lo tu thiền định chuyên cần

Nhờ vào tri thức sáng ngần vốn xưa

Lại thêm dốc chí quyết tu

Tiến mau tới bậc thượng thừa thật nhanh

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Bản tâm tỏ ngộ đạt thành

“Thần thông” chứng được nổi danh đương thời

Đứng vào bậc nhất ngay thôi

Trong hàng đệ tử của nơi cửa Thiền.

*

Một ngày ngài Mục Kiền Liên

Nhớ về mẹ quý tâm liền xót xa

Công ơn cha mẹ bao la

Như trời như biển sao mà báo đây

Mẹ nơi nào khó kiếm thay,

Phần mình giải thoát thân này đã xong.

Ngài liền dùng đến thần thông

Kiếm tìm hồn mẹ ở trong cõi trời,

Xuống tìm địa ngục tận nơi

Đều không thấy mẹ khiến ngài đau thương

Mới về bạch Phật tỏ tường,

Phật bèn cho biết rõ ràng như sau:

“Mẹ con đáng trách lắm sao

Khi bà còn sống gây bao tội tình

Không tin Tam Bảo đã đành

Nói năng dối trá, tranh giành tham lam

Vừa gian xảo, lại bất nhân

Nhẫn tâm sát hại vô vàn sinh linh

Sau khi chết chịu cực hình

Đọa vào địa ngục thân mình thảm thê.”

Nghe lời Phật dạy mọi bề

Mục Kiền Liên thấy não nề tâm can

Nghẹn ngào thương xót bội phần

Bèn vào nhập định dùng thần thông ngay

Đi tìm mẹ khắp đó đây

Khắp tầng địa ngục lòng đầy hoang mang.

*

Đầu tiên ngài tới “Nhân Quan”

Nơi đây địa ngục người đang thụ hình

Kẻ thời bị móc mắt mình

Kẻ thời bị chặt thân hình thương thay

Chặt một chân hoặc một tay

Kẻ kia bị xẻo mất ngay mũi rồi

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Có người bị xẻ làm đôi

Từ đầu trở xuống chân ôi hãi hùng.

Ngài nhìn thấy xót vô cùng

Hỏi thăm chúa ngục với lòng cảm thương

Tức thời chúa ngục thưa rằng:

“Bọn này khi sống tính thường gian manh

Lừa thầy, phản bạn, tuyệt tình

Nghe lời phỉnh nịnh quẩn quanh hại người

Mắt nhìn điều phải buông xuôi

Tai nghe chuyện xấu mãi rồi hùa theo

Tay chân sát hại đủ điều

Khiến người lương thiện chịu nhiều nguy nan.”

Mục Kiền Liên buồn chứa chan

Tìm đâu thấy bóng mẫu thân của mình.

*

Ngài bèn tiếp cuộc hành trình

Bước qua địa ngục “Xảo Minh” nhìn vào

Thấy tội nhân thảm biết bao

Bị treo, bị trói ngược vào phía trên

Tóc thời bị lửa đốt lên

Đầu trâu, mặt ngựa moi liền tim ra,

Kẻ kia treo ở phía xa

Thân lăn vách đá hét la rợn người

Nơi đây chúa ngục thốt lời:

“Bọn này khi sống trên đời gian manh

Vong ân, bội nghĩa, bạc tình

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Bao công ơn kẻ giúp mình mau quên

Hưởng lành mà chẳng chịu yên

Tranh giành cao thấp gây nên oán hờn,

Khi tiền nhiều lại lên chân

Không màng phải trái, đuổi luôn thâm tình

Kiếp sau hôi hám thân mình

Đọa làm thú vật dáng hình khó coi.”

Mục Kiền Liên kiếm khắp nơi

Vẫn không thấy mẹ đành dời chân đi.

*

Qua tầng “Bác Hoạch” gần kề

Chốn này địa ngục thảm thê đọa đày

Chúng sinh bị bỏ cối xay

Máu me lênh láng thân gầy nát tan

Phơi ra xương thịt ngổn ngang

Chết đi sống lại khóc than bao lần.

Cảnh tang thương thấy nhẫn tâm

Hỏi thăm chúa ngục nguyên nhân cực hình.

Ngài nghe chúa ngục phẩm bình:

“Nơi đây là những chúng sinh ở đời

Không tin Tam Bảo mãi thôi

Lại còn mưu giết hại người chung quanh

Luôn luôn gieo khổ sinh linh

Gây nhiều tội ác tày đình trước sau

Mình làm mình chịu thoát đâu

Ngày nay quả báo gánh mau tức thì.”

Bóng hình mẹ chẳng thấy chi

Mục Kiền Liên bước chân đi ngậm ngùi.

*

Xuống tầng địa ngục dưới rồi

Ngẩng nhìn “Kiếm Thọ” là nơi chốn này

Tội nhân đang bị đọa đày

Ngồi trên mũi kiếm thân gầy tang thương

Tay vin thép nhọn kinh hoàng

Đường gân lìa đứt, đốt xương rã rời.

Hỏi thăm chúa ngục trả lời:

“Tội nhân này sống trên đời nhởn nhơ

Không tin nhân qu ả bao giờ

Sát sinh tàn bạo chực chờ để ăn

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Cho như vậy bổ tấm thân

Ăn cho sướng miệng, tạo nhân dữ dằn

Giờ đây nào có kịp than

Gây nhân trả quả lời vàng không tin.”

Trong đây ngài Mục Kiền Liên

Tìm không thấy mẹ nên liền đi luôn.

*

Xuống ngay địa ngục kinh hồn

Chốn này tên gọi “Đao Sơn” bít bùng

Đao, gươm nhọn hoắt kín tường

Xẻ thân, lóc thịt, máu vương tràn trề

Tội nhân gào thét não nề

Hỏi thăm, chúa ngục tức thì thưa ngay:

“Trên dương gian những kẻ này

Dùng dao xẻ thịt phanh thây trâu bò

Lợn dê mổ bụng đút lò

Nấu ninh hầm rán ăn cho thỏa lòng

Gieo nhân độc ác vô cùng

Ngày nay quả báo não nùng tiêu ma.”

*

Kiếm hoài bóng mẹ không ra

Ngài liền tới ngục “Khôi Hà” kế bên

Tội nhân trong đó kêu rên

Người thời đang bị bỏ lên vạc dầu

Người thì chạy trốn trước sau

Khắp mình lửa đốt từ đầu tới chân

Chen nhau chạy muốn thoát thân

Tới ngay bốn cửa mở gần chung quanh

Vừa rên xiết vừa tranh giành

Cửa kia tự động đóng nhanh lại rồi

Quẩn quanh lò lửa tới lui

Thoát đâu ngọn lửa cháy thui thân hình.

Mục Kiền Liên thấy tội tình

Hỏi thời chúa ngục thưa trình đầu đuôi:

“Bọn này lúc sống trên đời

Âm mưu cố sát bao người nhẫn tâm

Kéo bè kết cánh ác nhân

Ra tay ức hiếp người dân lành hiền

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Gây bao ác nghiệp triền miên

Giờ đây phải trả nghiệp liền thoát đâu.”

Trong lò lửa cháy ngập đầu

Tìm không thấy mẹ nỗi sầu gia tăng.

*

Mục Kiền Liên bước chân sang

Ngục tên “Đồng Trụ” kinh hoàng diễn ra

Tội nhân ôm cột kêu la

Cột đồng nóng bỏng đốt da thịt người

Khắp mình lửa cháy bốc hơi

Miệng thời sắt nóng nuốt rồi nhả ra

Thật đau đớn, thật xót xa,

Theo lời chúa ngục: “Đó là tội nhân

Khi còn ở cõi dương trần

Cậy quyền cậy thế luôn ăn hiếp người

Giam cầm kẻ yếu mãi thôi

Ngày nay quả báo thấy thời thương tâm.”

Chốn này không thấy mẫu thân

Ngài liền rộng mở lòng nhân của mình

Nói cùng chúa ngục chân tình:

“Nay tôi muốn chịu cực hình tại đây

Thay cho các tội nhân này

Chịu bao khổ não đọa đày được chăng?”

Nghiêm trang chúa ngục thưa rằng:

“Ai làm nấy chịu đã hằng bao lâu

Điều ngài muốn không được đâu

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Mẹ con cũng chẳng thế nào chịu thay

Huống chi ngài lạ tới đây,

Theo tôi chỉ có cách này là hơn

Nếu ai muốn cứu tội nhân

Thoát ra địa ngục vô ngần đớn đau

Thời tìm Phật để thỉnh cầu

Thành tâm sám hối rồi mau nhiệt tình

Ăn chay, niệm Phật, tụng kinh

Chăm lo thiền định cho tinh tấn hoài

Mười điều lành làm đủ mười

Giúp người hoạn nạn, cứu người nguy nan

Lo truyền bá ánh đạo vàng

Mới mong cơ hội tiêu tan tội tình

Giải trừ nghiệp chướng của mình

Cùng tìm về cõi tịnh thanh tâm hồn

Cùng thành Chánh Giác được luôn

Con đường địa ngục không còn sa chân.”

*

Mục Kiền Liên tìm mẫu thân

Qua bao cửa ngục xa gần thấy đâu

Bước đi buồn bã cúi đầu

Xuống tầng địa ngục dưới sâu kiếm tìm

Nơi đây lạnh buốt khắp miền

“Hàn Băng” địa ngục là tên chốn này

Tội nhân lạnh cóng chân tay

Thịt da nứt nẻ, mặt mày tái xanh

Nằm ôm tuyết lạnh chung quanh

Nào đâu được phép cựa mình thoát đi.

Ngài thương cảm hỏi tội gì

Thời nghe lời chúa ngục kia tỏ bày:

“Tội nhân trong địa ngục này

Nhiều tiền lắm bạc trước đây ở đời

Mượn người làm việc xong rồi

Cậy tiền ức hiếp đám người làm công

Nhẫn tâm bóc lột vô cùng

Nắng mưa, nóng lạnh cũng không đoái hoài

Nay thời quả báo dài dài.”

Mục Kiền Liên kiếm mẹ thời không ra.

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Ngài sầu não bước chân qua

Vào ngay địa ngục rất là tối tăm

Ngục “Hắc Ám” tối quanh năm

Không còn ánh sáng, tội nhân kinh hoàng

Thần kinh căng thẳng vô vàn

Khó mong thoát cảnh lầm than thân mình.

Ngài đau xót hỏi sự tình

Được nghe chúa ngục tường trình như sau:

“Nhóm này lúc sống hùa nhau

Vô minh, ngu dại lao đầu bến mê

Không phân thiện ác đôi bề

Không tin nhân quả, không hề thương ai

Cho nên tạo nghiệp xấu hoài

Giờ đây quả báo thấy thời đớn đau.”

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Kiếm tìm không thấy mẹ đâu

Mục Kiền Liên lại đi vào ngục bên

Ngục “Canh Thiệt” vang tiếng rên

Tội nhân bị móc miệng liền kêu la

Câu bằng sắt kéo lưỡi ra

Thay trâu khổ nhọc để mà cày sâu

Nghiệp này trả thật dãi dàu

Khổ đau không biết giờ nào thoát ly.

Quan cai ngục nói tức thì:

“Bọn này lúc sống muôn bề dối gian

Lời thêu dệt, miệng nói càn

Thốt lời hung ác, nói năng đôi chiều

Gieo nhân xấu đã quá nhiều

Giờ đây quả báo đủ điều gặt thôi.”

*

Tìm không thấy mẹ khắp nơi

Ngài liền đi nữa nhìn thời thấy ngay

Một bày quỷ đói quanh đây

Đầu to như của trâu cày khác chi

Bụng to như cái trống kia

Cổ thời lại nhỏ khác gì cây kim

Hình thù xấu xí khó nhìn

Đói ăn lê lết khắp miền gần xa,

Đồ ăn đôi lúc kiếm ra

Cổ thì quá nhỏ khó mà nuốt trôi

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Lửa trong miệng, lửa trên môi

Bốc ra ngùn ngụt thấy thời hãi thay.

Ngài bèn thăm hỏi nhóm này:

“Tội chi mà bị đọa đày thảm thê

Trước kia tạo nghiệp ác gì?”

Quỷ bèn lên tiếng não nề thưa luôn:

“Chúng tôi khi sống cõi trần

Tham lam, bỏn xẻn vô ngần ngài ơi,

Của thời giấu kỹ một nơi

Mặc cho cha mẹ tứ thời đói ăn

Không hề tỏ chút ăn năn

Ngoài ra Tam Bảo chẳng cần kính tin

Quanh năm chỉ nghĩ bạc tiền

Giờ đây quả báo hiển nhiên thảm sầu!”

*

Mẹ hiền tìm mãi thấy đâu

Mục Kiền Liên lại cúi đầu bước đi

Trong lòng chất ngất sầu bi

Bước lần tới cửa ngục kia xa vời

Ngẩng nhìn thấy khó vào rồi

Ngục “Cao Tường” chính là nơi chốn này

Vây quanh có vách sắt dày

Tường cao muôn dặm bao ngay bốn bề

Lại thêm lưới thép giăng che

Chó đồng to lớn hăm he canh chừng

Bốn con khạc lửa đỏ hừng

Sủa vang gầm thét dữ hung dọa người.

Ngài tìm cách để vào coi

Tiếc thay cửa đóng kín rồi còn chi

Dùng mắt tuệ không thấy gì

Pháp thân chẳng lọt, cửa kia khó vào

Ngài đành chịu không biết sao

Trong lòng thất vọng nghẹn ngào trở lui

Than rằng: “Đi đã khắp nơi

Qua bao cửa ngục mẹ thời thấy đâu

Đến đây chất ngất buồn đau

Con qua không nổi ngục Cao Tường rồi

Trở về dương thế đành thôi

Con tìm đến Phật xin lời từ bi

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Chỉ đường chỉ lối con đi

Quyết tâm tìm mẹ quản chi nhọc nhằn!”

*

Trên đường trở lại dương gian

Ngài quay nhìn lại dặm ngàn đã qua

Nghĩ ngoài ngục Cao Tường ra

Còn nhiều ngục nữa dễ mà thấy đâu

Mắt thường nhìn chẳng được nào

Pháp thân cũng khó lọt vào cho cam

Bởi vì trên chốn dương gian

Còn bao nhiêu tội vô vàn điêu linh

Gây ra bởi khắp chúng sinh

Ít ai có dịp tự mình nghe ra

Truyện thơ: Mục Liên - Thanh Đề (Phần 2)

Nên đành tâm niệm Phật Đà

Nghĩ về mẹ quý xót xa nỗi niềm.

Và rồi ngài Mục Kiền Liên

Sau khi quyết định xả thiền xong xuôi

Thế là thần thức tức thời

Trở về thực tại ngay nơi dương trần

Vẫn còn đau đớn xót thầm

Nào quên cảnh tượng xa gần tang thương

Khắp trong địa ngục kinh hoàng,

Càng mong gặp mẹ lòng càng nôn nao

Tình thương mẹ mãi dạt dào

Bèn tìm đến Phật mong sao giúp ngài.

(Còn tiếp)

Theo Phật Pháp Ứng Dụng