Ngày xưa… Tại một vương quốc nhỏ bé, có một vị vua rất nhân từ và đạo đức. Ngài trị vì toàn dân bằng tất cả tình thương bao la của Ngài, chăm lo cho dân như chăm lo cho chính bản thân mình. Vì vậy, ngày càng quốc lạc, dân an, thái bình mọi nơi, mọi chốn…

Vua chỉ có một nàng công chúa nên thương yêu hết mực. Nhưng từ nhỏ công chúa đã sống nhiều về nội tâm nên có vẻ biếng ăn, biếng nói. Càng lớn thì càng có vẻ suy tư, khắc khoải nhiều hơn. Nàng thường hay có những câu hỏi thật mơ hồ, không thực tế, gần như chẳng có gì mảy may dính líu đến đời sống hằng ngày. Như vũ trụ này từ đâu mà có? Chết rồi sẽ đi về đâu? Tại sao trong đời lại có nhiều sự bất công đến thế? Tại sao lại có những kẻ giàu, người nghèo, kẻ đẹp, người xấu, hạnh phúc lẫn khổ đau v.v…

Vì không có người trả lời được những câu hỏi lẩm cẩm ấy, nàng thường tìm đọc những cuốn sách về tâm linh, rồi say sưa đi vào thế giới mịt mù của tâm thức…

Một hôm, công chúa thơ thẩn vào cánh rừng nhân tạo của vua cha xây ngay bên cạnh cung điện, bất ngờ gặp một con ếch nhỏ có ba màu xanh đậm, đỏ và xanh lá cây tuyệt đẹp. Công chúa ngắm nhìn một hồi lâu, thấy con ếch này rất lạ. Ngoài màu sắc rực rỡ, nó còn mang trên đầu một hạt nhỏ giống như hạt ngọc màu xanh biếc. Ngạc nhiên, nàng khẽ đưa tay chạm nhẹ vào hạt ngọc trên đầu ếch. Kỳ diệu thay, con ếch rùng mình. Rồi từ lốt ếch bước ra một thanh niên với cái trán rộng, đôi mày đậm nét dưới cặp mắt nhìn loang loáng. Hắn cúi mình trước công chúa và tự giới thiệu:

– Thưa công chúa, ta là một hoàng tử đi chơi lạc trong rừng, chẳng may bị đại nạn phải mang thân ếch. Hôm nay lại hữu duyên gặp được công chúa nơi đây, ta muốn hiến tặng nàng ba điều ước. Vậy xin cho biết nàng muốn ước điều gì chăng?

Công chúa suy nghĩ một lúc rồi bảo rằng:

– Được, nhưng không biết Ếch có thực hiện nổi ba điều ước của ta chăng?

Bằng một giọng tự tin, hoàng tử nói:

– Công chúa cứ nói. Không có chuyện gì mà ta không làm được!

– Vậy thì… (tằng hắng) hoàng tử nghe cho rõ nhé. Điều ước thứ nhất là: “Làm thế nào để cho tâm ta được an?”

Ếch ngẩn người ra một lúc rồi lắc đầu:

– Chuyện đó… hùmmmm… ta thực không thể làm được. Dụ như một người đang đói mà lại đi nhờ người khác ăn giùm thì chẳng bao giờ cơn đói hết được. Cũng vậy, tâm bất an là do những vọng tưởng lăng xăng trong tâm thức quấy động, chỉ có chính mình mới giúp được mình mà thôi. Vậy xin cho biết điều ước thứ hai?

– Làm thế nào cho mọi người bớt khổ?

Hoàng tử lặng đi một vài giây, xong lại buồn bã lắc đầu:

– Rất tiếc, tại hạ không thể thực hiện được điều ước thứ hai của công chúa. Vậy còn điều thứ ba?

Công chúa ngập ngừng:

– Thôi, quên đi Ếch ạ. Hai điều ước đầu, may ra còn có thể thực hiện được mà Ếch đã không làm tròn, thì điều này ta không nghĩ Ếch có thể thực hiện được đâu!

Ếch có vẻ nóng nảy, giục giã hỏi bạn:

– Xin công chúa cứ nói. Tại hạ sẽ cố gắng hết lòng.

Ngập ngừng. Khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn Ếch. Hình như có một chút tinh nghịch dấy lên trong đáy mắt công chúa:

– Ta muốn thành… Phật!

Hoàng tử bật cười lớn:

– Ha… ha… ha… Công chúa ơi! Có lẽ nàng nên chạm vào hạt ngọc trên đầu ta để ta có thể… hóa Ếch trở lại. Thực tình ba điều ước của công chúa tại hạ đã không thực hiện nổi. (ngẫm nghĩ) Nhưng có một người có thể mách công chúa thực hiện được ba điều ước ấy…

– Là ai thế?

– Một vị tên Cồ Đàm, nhưng hình như Ngài đã tịch diệt cách đây khá lâu rồi. Giờ chỉ còn lại giáo lý của Ngài thôi…

Công chúa hoan hỷ:

– Vậy ta hãy mau đi kiếm giáo lý của Ngài nhé. (ngoẻo đầu, nhìn Ếch hồi lâu rồi tiếp) Hoàng tử ơi, xin lỗi nhé. Ta sẽ chạm vào hạt ngọc trên đầu hoàng tử thêm lần nữa để trở về thân Ếch, rồi để hoàng tử trên vai. Mình sẽ đi kiếm giáo lý của đức Cồ Đàm.

Dứt lời, công chúa nhanh tay chạm vào hạt ngọc xanh biếc trên đầu, lập tức hoàng tử biến thành con ếch xinh đẹp như trước. Công chúa nhẹ nhàng đỡ Ếch để trên vai. Nghe tiếng Ếch léo nhéo:

– Hay lắm! Nay, ta hãy đi về hướng bắc…

(st)