Vào cuối triều Minh có một cuộc khởi nghĩa nông dân được lãnh đạo bởi Lý Tự Thành. Vì chiến tranh loạn lạc, một người đàn ông giàu có tên là Nguyên ở Sơn Tây đành phải mang người con trai duy nhất của ông tha hương đi tìm nơi trú ẩn. Nhưng trong khi tẩu thoát thì con trai ông bị lạc. Nguyên tìm cậu bé khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy. Nguyên vô cùng kiệt quệ đến nỗi ông gần như mất hết hy vọng vào cuộc sống.
Sau đó Nguyên lên đường về phía nam. Theo truyền thống Trung Quốc, người đàn ông cần có con trai để duy trì huyết thống, do đó ông quyết định sẽ lấy vợ nữa. Một ngày nọ, ông bỏ tiền mua một người phụ nữ trẻ xinh đẹp để lấy làm vợ. Nhưng thay vì hạnh phúc với cuộc sống mới của mình, cô gái lặng yên sầu khóc một mình. Nguyên tò mò hỏi cô:
“Hôm nay là ngày cưới của chúng ta. Sao nàng buồn đến vậy? Nàng có thể nói ta nghe điều gì đang làm nàng buồn phiền không?
Nước mắt trào khóe mi, cô trả lời Nguyên:
“Thiếp xin lỗi, nhưng thiếp cảm thấy vô cùng buồn thương khi nghĩ về quá khứ của mình. Ngài biết không, thiếp đã kết hôn và có một người chồng rất quan tâm đến thiếp, và yêu thiếp rất nhiều. Nhưng chàng ấy hiện đang lâm bệnh nặng”.
“Gia đình thiếp không thể đủ tiền mua thức ăn vì chiến tranh. Chồng thiếp túng quẫn đến mức chàng ấy chỉ muốn tự vẫn. Để giúp chàng ấy, thiếp quyết định bán mình để chàng ấy có đủ tiền để lo thuốc men.
“Nhưng giờ đây không có ai bên cạnh chàng dù chàng đang lâm bệnh nặng. Thiếp cảm thấy rất buồn, và không thể cầm được nước mắt”.
Nàng lại tuôn trào nước mắt.
Sau khi lắng nghe những lời tâm sự của người vợ mới cưới, Nguyên cảm thấy thương cảm với nàng. Ông quyết định gửi cô trở lại cho người chồng kia của cô ngay tối hôm đó. Chàng trai đang nằm cô đơn buồn bã trên giường. Chàng trai rất ngạc nhiên khi thấy vợ mình quay trở về, trong đôi mắt anh sáng rực niềm hạnh phúc. Nguyên nói với chàng trai:
“Anh thật may mắn khi có một người vợ tốt như vậy. Nàng ấy đã kể cho tôi nghe về anh, và tôi cảm thấy buồn thương cho hai người. Tôi đã quyết định đưa nàng ấy trở lại với anh để hai người có thể ở bên nhau. Anh không cần phải trả lại cho tôi số tiền anh đã nhận khi bán vợ mình”.
“Tôi sẽ tặng hai người một chút tiền nữa. Sau này hai người có thể cùng nhau buôn bán nhỏ và có thêm chút tiền.”
Ông cảnh cáo chàng trai:
“Hãy nhớ đừng bao giờ lại có ý nghĩ muốn chết nữa; anh nên vui vẻ lên và dũng cảm đối mặt với cuộc sống bởi vì anh có một người vợ tốt như vậy. Con đường là tự mình đi. Chừng nào anh còn làm việc chăm chỉ, anh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc”.
Những lời lẽ chân thành này khiến hai vợ chồng cảm động chảy nước mắt, và họ không ngừng biểu lộ sự cảm kích trước lòng tốt của Nguyên. Hai vợ chồng làm việc rất chăm chỉ, và về sau họ có một cuộc sống sung túc. Họ vô cùng biết ơn những gì Nguyên đã làm cho họ, và muốn tìm một phụ nữ trẻ hiền hậu để làm thiếp của ông, nhưng họ không thể tìm thấy ai phù hợp.
Một lần, họ đang ở Dương Châu để buôn bán và trông thấy một người đàn ông đang rao bán một cậu bé nhìn rất khôi ngô. Họ quyết định gửi cậu bé cho Nguyên để theo hầu cạnh ông. Khi họ mang cậu bé đến cho Nguyên, ông khó có thể tin vào mắt mình.
Trước mặt ông chính là cậu con trai mà ông đã thất lạc do chiến tranh hỗn loạn – dù ông đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng chưa bao giờ có thể tìm thấy. Nguyên ôm chặt cậu con trai trong vòng tay mình.
Theo GC