Thuở xưa, có một cô gái miền quê tên gọi là Bông. Một hôm, đến ngày chợ phiên Bông được mẹ sai đi bán mật.
Trên đường đi đến chợ, Bông vừa đi vừa nghĩ ngợi lan man…
“Khi sáng, mẹ có hứa rằng… nếu bán được giá hời, mẹ sẽ cho riêng Bông một quan tiền để tùy ý sử dụng. Bông sẽ mua cái gì nhỉ? À, Bông sẽ mua nửa chục con gà, những chú gà lông nõn như tơ, vừa bằng cái chén Tống ấy mà…Ðàn gà gặp tay Bông biết nuôi thì phải biết…con nào con nấy mau lớn như thổi…chúng sanh con đẻ cháu nhiều vô kể, chỉ hiềm một nỗi là chúng hay bơi xới cả ngày…cho nên một hôm, Bông bực mình bán quách đi cả, để mua hai chú lợn con ủn ỉn về nuôi cho tiện.
Phiên chợ cuối năm Bông lùa lợn đi bán. Dạo cận Tết lợn bán rất được giá…Bông mua một chiếc áo dài màu hoa cà, một chiếc quần sa teng trắng, một đôi hài cườm như lũ con gái ở xóm lò lu thường mang. Vẫn còn nhiều tiền, mình mua cái gì nhỉ? Một chiếc lược cài hay khăn voan choàng đầu? Một chiếc dù hay một thỏi son?…À, phải rồi! Một chiếc trâm cài tóc. Tết đến Bông sẽ mặc quần áo mới, đi hài cườm, chiếc trâm có nhận hạt thủy tinh lấp la lấp lánh trên mái tóc nhung đen. Một chàng trai trẻ tuổi đến ngỏ chuyện làm quen với Bông…Bông e thẹn nép mình dưới một khóm lá…để đỡ ngượn. Bông đưa tay cài lại chiếc trâm, nghiêng đầu, xõa tóc che bớt đôi má đỏ bừng vì thẹn…thì…xoảng!”
Bông ngơ ngác thấy mình đang đứng giữa đường làng, hủ mật đổ nhào xuống đất vỡ làm ba bốn mảnh…Áo lượt, quần là, cành trâm cùng chàng trẻ tuổi đều tan biến đâu mất…Cô thiếu nữ hay mơ mộng này không biết làm gì hơn là ôm mặt khóc òa…
PC: Cái này gọi là: “Bừng con mắt dậy thấy mình tay không!”
Trích “Hư Hư Lục” / Thích Nữ Như Thủy