Vào đầu những năm 1990, khi nhà hảo tâm người Mỹ Ken Behring, cũng là 1 vị tỷ phú bất động sản, có việc từ thiện cần đi qua khu vực vịnh San Francisco, ông bất ngờ phát hiện ra chiếc ví của mình đã đánh mất.
Trợ lý đi cùng suy nghĩ một hồi mới lo lắng nói: “Thưa ngài, tôi nghĩ có lẽ ngài đã đánh rơi khi đi bộ ngang qua khu ổ chuột ở Berkeley vừa nãy. Chúng ta phải làm thế nào bây giờ, ngài có muốn tôi quay lại đó tìm hay không?”
Ken Behring trả lời: “Bây giờ quay lại tìm chắc cũng khó. Thôi thì chúng ta hãy ngồi đây chờ người nào đó tốt bụng nhặt được rồi liên hệ trả lại đi”.
Thế là, cả vị tỷ phú và trợ lý của mình đã cùng ngồi chờ suốt hai tiếng đồng hồ ở khu vực vịnh San Francisco nhưng cũng chẳng thấy ai liên lạc với mình
Quá nản lòng, người trợ lý thất vọng nói: “Thưa ngài, chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Trông chờ gì vào những kẻ nghèo khó ở khu ổ chuột cơ chứ, chắc họ sẽ không bao giờ tới trả lại ví cho ngài đâu”.
Ken Behring vẫn bình tĩnh đáp: “Không sao, tôi vẫn sẽ chờ ở đây. Anh có thể quay lại công ty trước và xử lý công việc”.
Người trợ lý bối rối: “Làm sao mà tôi bỏ ngài ở đây một mình được. Trong ví lúc nào cũng đặt danh thiếp và số điện thoại, nếu có ai muốn trả thì ngay từ khi nhận được, họ đã gọi điện cho mình rồi. Vốn là chả mất đến vài phút nhưng chúng ta đã lãng phí cả buổi chiều để đợi. Tôi sợ rằng, kẻ đó đã lấy hết số tiền bên trong mà chẳng hề có ý định trả lại đâu”.
Không nghe những gì người trợ lý nói, vị tỷ phú vẫn quả quyết ngồi chờ. Suốt từ chiều đến tận khi mặt trời lặn, điện thoại của ông vẫn chưa vang lên. Nhưng khi màn đêm bắt đầu muộn, lúc mà trợ lý chuẩn bị kiên quyết đưa ông về thì những tiếng chuông điện thoại đầu tiên xuất hiện. Ở đầu dây bên kia, có người yêu cầu ông quay lại một con đường gần đó để nhận lại ví.
Người trợ lý lại nghi ngờ: “Đây không phải một vụ bắt cóc hay tống tiền chứ?”
Ken Behring không bận tâm tới lời nhắc nhở của trợ lý mà lập tức cho lái xe đi tới địa điểm đã hẹn. Tới nơi, một cậu bé ăn mặc rách rưới và bẩn thỉu đang đứng chờ ông, trong tay cậu đúng là một chiếc ví dày. Vị trợ lý nhanh chóng lại gần nhận chiếc ví và kiểm tra số tiền bên trong, ngạc nhiên thấy rằng, hầu như tất cả đều còn nguyên mà chưa ai động đến 1 đồng.
Khi anh ta trao lại chiếc ví cho ông chủ thì cậu bé mới bẽn lẽn lên tiếng: “Thưa ngài, liệu cháu có thể xin ngày một ít tiền được không?”.
Trợ lý nghe vậy thì nghĩ thầm: “Đó, tôi biết ngay mà, làm gì có chuyện…”.
Ken Behring hỏi đứa bé: “Cháu cần bao nhiêu?”.
Cậu bé ngại ngùng đáp: “Cháu chỉ xin ngài 1 đô la mà thôi. Cháu tìm thấy chiếc ví của ngài lâu rồi nhưng không có tiền để gọi điện thoại. Cháu đã phải hỏi mãi, chỉ có mỗi ông chủ cửa hàng gần đây là cho cháu mượn tiền để ra trạm điện thoại công cộng mà thôi. Bây giờ cháu cần có tiền để trả lại cho ông ấy”.
Nghe lời giãi bày ấy, cả vị trợ lý cùng nhà hảo tâm đều vô cùng bất ngờ. Ông cúi xuống và ôm chầm lấy cậu nhóc, đích thân dẫn cậu quay trở lại cửa hàng kia để trả tiền, cũng như tặng cho cậu bé một bữa ăn ấm áp ngon lành coi như lời cảm ơn của mình.
Từ đó về sau, nhà hảo tâm đã thay đổi hoàn toàn con đường từ thiện của mình. Ông không ban phát tiền tài cho các tổ chức nữa mà thay vào đó quyết định đầu tư những trường học cho trẻ em ở khu ổ chuột. Trong một lần được hỏi về quyết định này, ông đã mạnh mẽ trả lời:
“Chúng ta không bao giờ được phép đánh giá tất cả mọi người thông qua bề ngoài, điều kiện vật chất của họ, không được phép mặc định tất cả những sinh linh sống trong khu ổ chuột đều là kẻ tham lam và ích kỷ. Bất kỳ ai, cho dù sống ở đâu cũng cần được tôn trọng. Chỉ cần có một chỗ ở, cho họ cơ hội chứng minh thì chúng ta có thể tìm thấy những con người ngay thẳng với trái tim thanh tao, cũng như những tấm lòng tốt bụng rất đáng để tự hào. Đó chính là giá trị mà tôi muốn đầu tư và giúp đỡ”.
St