Ngôi nhà không quá rộng nhưng trang nhã. Tranh họa vĩ nhân, ảnh tượng các huyền thoại thế giới, chân dung các nhà chăn dắt thời cuộc… chiếm nhiều chỗ trên tường phòng khách.
Tất cả được treo quá đầu người. Với một đứa bé lên ba thì nó không thể nào với tới. Nó chưa hề tỏ ra quan tâm đến công trình trang trí nội thất đầy nghệ thuật này dù phòng khách là nơi nó thường lui tới nhất.
Một bé gái đầu lòng hồn hậu thông minh, xinh như tranh vẽ. Nó cần gì các thứ này? Tự nó đã là thiên thần mặc sức bay nhảy, cười khóc trong ngôi nhà vốn quá nhiều tịch mịch. Trước thiên thần, sao lắm lúc người lớn không chịu nhận những quà ban đầy “phép lạ”. Tìm cái gì, ở xa xôi nào chăng? Khi Phật tánh sẵn trong mỗi sinh linh, chỉ vùi lấp dưới rác rưởi của tham lam và vọng tưởng. Độ dày đống rác kia? Một tỉ lệ thuận với tuổi đời chồng chất…
“Tin Ta mà không hiểu Ta, ấy là phỉ báng Ta”. Với các đệ tử, Đức Phật Thích Ca từng gián tiếp nói về sự sùng bái gần 3.000 năm về trước… Câu nói tiềm ẩn năng lượng giải phóng quá trình nô-bộc-hóa-tư-tưởng mà nhân loại đã khởi đầu qua thói quen thần phục. Thói quen mà minh triết của sự kính-ngưỡng-đích-thực không bao giờ thỏa thuận.
Luân, kỹ sư, ba của đứa bé. Gã đã tốn không ít công sức tiền bạc sưu tầm, chọn lọc các mẫu mã chân dung độc đáo nhất. Không nhớ hết, các cuộc nhậu lai rai với dăm ba quý hữu ngay phòng khách như một cách ghi nhớ đầy cảm hứng.
Thật ra, các khoảng trống còn lại của các bức tường, ngay dưới mấy vĩ nhân kia mới là chỗ tận hưởng niềm vui mỗi ngày của đứa bé. Vâng, khoảng trống ở chân tường.
Có lẽ khi đã lớn, nó sẽ hiểu rằng, dù rất nhỏ chỉ thoáng qua thời thơ ấu nhưng đấy quả là lát-cắt-của-hạnh-phúc-nhãn-tiền. Thứ hạnh phúc đơn giản chẳng cần đợi bao nhiêu năm như những lời hứa hão huyền người ta hay đem “kính biếu” cuộc đời…
Chắc chắn rằng chẳng ai, ba hoặc mẹ nó từng gợi ý gì về các khoảng-trống-kỳ-diệu ấy. Cho đến một hôm nào? Chưa biết… Cái kỳ-diệu-cố-hữu trong họ chẳng còn chi kỳ diệu. Mênh mông… Mênh mông là khoảng trống…
Trưa nay, khi phát hiện ra sự cố ngay dưới mỗi bức tranh cưng quý của mình… ba của đứa bé có bộ mặt dở cười dở khóc. Cái gì? Là các “phụ bản không tên gọi”. Chúng đặc biệt gây sốc, xuất hiện chỉ sau một ngày hè đầy nóng nực.
Vâng, hộp chì màu được kịch liệt tận dụng – tợ như – để lấp đi những khoảng trống trên tường. Hê hê, đủ các tuyến màu chằng chịt chạy hình trôn ốc, chồng lên nhau theo thủ pháp chà-xát-tự-do rất lý thú. Cả bốn bức tường, ngoại trừ trên cao quá tầm với, còn lại đều được đứa bé “nhuận sắc”theo một phong cách mới chưa hề ai định nghĩa.
Không để ý tới hai bàn chân sững sờ bất động của ba ngay trước mặt mình, đứa bé vẫn cứ tiếp tục chơi búp bê trên sàn nhà phòng khách. Chì màu ngổn ngang khắp phòng, tất cả đều gãy ngang không cây nào còn nguyên vẹn.
Nhìn xuống khuôn mặt ngây thơ trong sáng, những tia hỏa niệm vừa bùng phát trong đầu Luân lập tức tiêu tan không dấu vết. Có ít nhất hai thái cực đối lập trong “thất tình lục dục” của gã vừa hòa quyện vào nhau, cùng dịu tan đi và – kỳ lạ – mất tăm vào tĩnh lặng.
Giây phút ấy tư tưởng về đâu? Tất cả khái niệm về đúng sai, được mất, hay dở, có và không trôi dạt ra thật xa, thoát ra ngoài bản thân của gã. Trạng thái không diễn tả nên lời. Á khẩu…
Luân từng đọc đến chữ “Vô niệm” cứ tưởng ý nghĩa nó quá mơ hồ trong kinh Phật, nay trải qua trong vài sát-na, bất ngờ gã như đang ở cảnh giới đầy an nhiên nào đó.
– Không chơi bẩn nè ba. Tay sạch.
Đứa bé xòe hai bàn tay trước mặt. Không hiểu sao Luân chống hai tay, bò xuống sàn hôn thật mạnh vào những ngón tay nhỏ xíu mà trí óc vẫn lơ mơ chưa kịp nghe gì về câu nói. Đứa bé phá ra cười sằng sặc:
– Râu. Râu nhột.
* * *
Chiều hôm sau, thứ bảy. Luân không đi đâu như lệ thường. Gã nằm gối sa lông, thảnh thơi không đọc sách. Di động reo. Hạnh, vợ gã đưa mắt như nhắc nhở nhưng Luân vẫn cứ cười cười, mặc kệ… Tiếng xe máy dừng ngoài cổng. Giọng các quý hữu oang oang liên tục vọng vào:
– Hắn đây rồi.
– Nhập gia… Chẳng tùy tục. Nếu tùy tục… Chẳng nhập gia.
– Nước giếng không phạm nước sông. Nhưng nước sông cứ vòng nước giếng.
Gã đành vớ cái áo ngồi dậy. Mấy người rầm rập khí “hạo nhiên” cùng bước vào phòng khách, nhưng ô
hô… đều trố mắt nhìn các bức tường. Cuối cùng có kẻ không nín được cười, ôm bụng:
– Bái phục ái nữ của lão gia… khổ chủ.
– Thiện tai. Thiện tai. Cho “công án” quá đã.
– Hê hê, sao thằng bố chuyên tốn tiền mua tranh phí nhỉ?
Luân chỉ biết chắp hai tay, nhắm mắt lầm rầm đọc kinh văn Bát Nhã:
– “Ngũ uẩn giai không độ nhất thiết khổ ách”.
Khi tất cả đã đẩy xe ra khỏi cổng, đứa bé vụt chạy từ phòng bên, thò đầu ra hấp tấp kêu lớn:
– Mua quà nghe ba.
* * *
Luân về đến nhà đã hơn 8 giờ đêm. Hai mẹ con ngồi chờ trên ghế xích đu. Đưa tay vào túi trên túi dưới, gã ngơ ngác lục lọi hồi lâu như một kẻ làm trò. Đứa bé khó kiên nhẫn lâu hơn, nó chạy đến giật vội hộp giấy nhỏ trên tay ba. Rỗng tuếch chẳng có gì bên trong cả. Hạnh quá buồn cười, cầm tay nó nói nhỏ vào tai an ủi:
– Ba say rồi. Mai mẹ đền nhiều hơn. Luân ngó ra đường, gãi gãi tai cười khổ:
– Tệ thật, hàng quán đóng cửa hết rồi. Gã bần thần phân bua:
– Rơi đâu hết còn hộp không. Nhớ rõ ràng… Lạ thật.
Mặt đứa bé thộn ra chực khóc. Nó vùng vằng quay mặt vào chỗ tối và bắt đầu sụt sịt:
– Ba làm xấu… Làm xấu. Bị phạt. Gã bối rối:
– Ừ xấu thật. Ba xin lỗi… Ba bị phạt quỳ muỗi chích. Nói xong, gã để nguyên giầy vớ, quỳ xuống cái rụp, ôm cột trụ hành lang tự răn mình sám hối. Đứa bé quay mặt ra lau nước mắt chứng kiến hình phạt dành cho tên tội đồ ham chơi. Nó có vẻ hơi nguôi lòng, tới gần nhìn vào mặt kẻ thọ hình xem sao… Chừng như chưa đủ thủ tục pháp lý, nó nhỏ giọng vỗ về đầy khuyến khích:
– Khóc. Khóc đi ba.
Luân ngớ ra một lúc, đột nhiên ôm mặt khóc sụt sịt. Lúc đầu chỉ giả vờ nhưng khi cảm nhận có bàn tay nhỏ xíu đang vỗ vỗ lên mái tóc của mình, gã đột nhiên cất hai bàn tay ra khỏi mặt để ôm chầm đứa bé. Nước mắt thật loang lổ trên mặt mũi gã lúc này.
Hạnh đến bên kéo hai cha con vào nhà. Khi Luân cởi sơ mi lôi ra khỏi thùng, chợt đứa bé reo lên mừng rỡ. Nó chạy đến nhặt những bút chì màu mới nguyên vừa lạch cạch rơi xuống sàn nhà. Cái hộp rỗng được làm đầy không thiếu một cây. Cười ngất, Luân tự gõ vào đầu mình mấy cái:
– Ngu… Rơi hết vào đây cả đống.
Bây giờ thì gã đã nhớ, mua hộp chì màu tuồn vào trong ngực áo. Sau sợ màu giây ra khó giặt, lại lấy ra bỏ xuống túi quần… Ngờ đâu bỏ túi quần hộp rỗng.
Đứa bé không cần nghe nói. Nó ôm hộp chì màu vào lòng khi leo lên giường ngủ. Người mẹ liếc nhìn phòng khách. Bây giờ Hạnh hiểu sao Luân không gọi thợ sơn quét lại các bức tường.
Trần Hạ Tháp
(TC. Văn Hóa Phật Giáo)