mười năm vườn xưa xanh tốt

hai mươi năm nắng dọi lều tranh

mẹ tôi gọi tôi về

bên bếp nước rửa chân

hơ tay trên bếp lửa hồng

đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống.

tôi không bao giờ khôn lớn

kể gì mươi năm, hai mươi năm, ba mươi năm

mới hôm qua đây, tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã

trong khu vườn cải hoa vàng

mẹ và em còn đó

gió chiều như hơi thở

mơ gì một mảnh tương lai xa xôi?

gió mang tiếng ca; ngày ra đi em dặn: “nếu ngày về thấy khung trời đổ nats, thì tìm tôi trong tận đáy hồn anh”

tôi đã về. (có tiếng hát ca) bàn tay trên liếp cửa,

hỏi rằng: “có tôi hôm nay đây, tôi giúp được gì?”

gió thì thầm: em nên hát ca

bởi vì hiện hữu nhiệm mầu

hãy là đoá hoa, hãy là nụ cười,

hạnh phúc có bao giờ được dựng xây bằng vôi với gạch?

hãy thôi là nguồn khổ đau cho nhau

tôi tìm em. (như đêm giông tố loạn cuồng

rừng sâu đen tối

những cành cây sờ soạng

đợi anh chớp loè ngắn ngủi

thấy cần được hiện hữu bên nhau, tìm nhau)

em hãy là đóa hoa đứng yên bên hàng dậu,

hãy là nụ cười, là một phần của hiện hữu nhiệm mầu.

tôi đứng đây. chúng ta không cần khởi hành

quê hương chúng tôi đẹp như quê hương của tuổi thơ,

xin đừng ai xâm phạm-tôi vẫn còn hát ca.

đầu còn gối trên thánh kinh, sáng nay tôi nghe xôn

xao trong nắng mai vũ trụ đang được những con

ong vàng siêng năng bắt đầu khởi công tạo dựng

công trình xây dựng ngàn đời.

nhưng công trình, em xem, đã được ngàn đời hoàn tất

bánh xe mầu nhiệm chuyển hoài đưa chúng ta đi tới

nắm lấy tay tôi, em sẽ thấy chúng ta đã cùng có

mặt tự ngàn xưa trong hiện hữu nhiệm mầu.

tóc mẹ tôi còn xanh, và dài chấm gót

áo em tôi phơi còn phất phơ bay trước dậu

nắng sớm mùa thu

tôi ở đây. chính thực vườn xưa

những cây ổi trái chín thơm

những lá bàng khô thắm

đẹp

rụng

còn chạy chơi la cà trên sân gạch

tiếng hát vẳng bên song

những gánh rơm thơm vàng óng ả

trăng lên, quây quần trước ngõ

vườn cải hoa vàng, chính mắt tôi vừa thấy sáng qua.

tôi không ngủ mơ đâu,

ngày hôm nay đẹp lắm, thực mà

em không về chơi trò bắt tìm nơi quá khứ

chúng mình còn đây, hôm nay, và ngày mai nữa,

đến đây,

khi khát ta cùng uống ở một giếng nước thơm, trong

ai nói cho em nghe rằng thượng đế đã bằng lòng

cho con người khổ đau đứng dậy hợp tác

cùng người?

chúng ta đã từng nắm tay nhau từ muôn vạn kiếp

khổ đau vì không tự biết là lá là hoa

em hát ca đi, bông cúc cười theo em bên hàng dậu,

đừng bắt chúng tôi nhúng hai tay vào vôi cát

những ngôi sao trời không bao giờ xây ngục thất cho chính mình.

để cho chúng tôi hát ca, để cho chúng tôi là những

đoá hoa, chúng tôi đang ở trong cuộc đời –

mắt chúng tôi chứng minh cho điều ấy.

bàn tay cũng là hoa, đừng biến bàn tay em tôi thành giây chằng

thành khớp răng cưa

thành móc sắt

hiện hữu không kêu gọi tình thương.

hiện hữu không cần ai phải thương ai

nhưng em phải là em, là đóa hoa, là bình minh hát ca, không đắn đo suy tính

xin ghi vào đây một tân ước  nữa của tất cả chúng ta

và xin vẫn nghe lời tôi như nghe suối reo, như nhìn trăng sáng

em về, đưa mẹ về cho tôi thăm

cho tôi hát em nghe, để tóc em sẽ dài xanh như tóc mẹ.

Hòa thượng Thiền sư Thích Nhất Hạnh