Chị mua 10 tờ vé số, đem tặng một vé cho bạn nghèo. Chiều hôm ấy, 10 tờ vé số đều trúng. Chị đến nhà người bạn đòi lại tấm vé.
7 tờ trúng độc đắc trị giá hơn 10 tỷ đồng (mỗi tờ 1,5 tỷ đồng chưa trừ thuế), ba tờ trúng an ủi (100 triệu đồng/tờ). Tờ vé số mà chị tặng người bạn nghèo là một trong ba tờ trúng an ủi. Sáng hôm sau, chị đi tìm gặp người bạn nghèo. Câu đầu tiên chị nói với bạn là: “Ông trả lại tờ vé số cho tui”!
Khi tôi kể câu chuyện đến đây, nhiều bạn bè, đồng nghiệp đã “ồ” lên một tiếng rồi trách móc, đại ý, chị ấy đã trúng cả chục tỷ đồng rồi, sao lại nỡ đòi tờ vé số trúng an ủi. Có người còn nhanh nhẩu bình luận: “Đời bây giờ sao mà bạc”.
Nhưng cái đoạn kết không phải “đen” như thế. Đoạn kết của câu chuyện là thế này, sau khi cầm lại tờ vé số trúng an ủi từ người bạn, chị bèn rút một tờ trúng độc đắc tặng lại và nói: “Tui đổi cho tờ trúng độc đắc để hai ông bà mua cái nhà”. Bởi chị biết người bạn nghèo ấy đang không có nhà ở. 100 triệu đồng của tờ vé trúng an ủi là một số tiền không nhỏ, nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì trong việc giúp ông tìm một chốn nương thân lúc tuổi già.
Hiện ông bạn của chị đang tìm mua nhà bằng số tiền từ chiếc vé số độc đắc mà chị đã tặng…
Báo Tuổi Trẻ