Lời ru của ngoại đã khiến cho mẹ tôi lớn lên sống với tâm hồn và bàn tay mở rộng. Và lời ru ấy mẹ tôi đã chuyền đạt qua tôi, dẫn tôi vượt qua lối cũ, bước tới con đường lớn của người xuất gia, khi mới mười ba tuổi.
Khi sống đời xuất gia, trong tôi không những chỉ còn lời ru vang vọng dẫn lối đưa đường đơn điệu của mẹ, mà lời ru ấy đã được hòa quyện với lời ru của thầy.
Thầy tôi không những chỉ chăm sóc tôi như một vị thầy, một vị cha mà còn chăm sóc tôi như một bà mẹ. Một bà mẹ của tâm hồn và nghị lực.
Lời thầy ru hùng tráng như một người cha, không phải để cho tôi ngủ mà để cho tôi thức; lời ru của thầy êm đềm dịu ngọt như lời ru của mẹ, không phải để cho tôi thức mà để cho tôi ngủ; Lời ru của thầy như một bậc Đạo sư đầy tâm huyết và nhiệt tình không phải ru cho tôi thức hay ngủ, mà lời ru như thúc giục tôi mạnh dạn bước lên đường; Và lời ru của thầy ru tôi như một Nhà đạo sĩ mang cả một khối tình siêu bạt trên vai gầy, thanh thản đi về từ chốn cũ non xưa với đồng bằng phố thị. Lời ru của thầy đã chạm vào hạt giống tuệ giác thâm sâu bao đời nơi tâm thức tôi, khiến thánh thai trong tôi tinh kết và lớn mạnh mỗi ngày.
Lời ru của thầy đã nuôi dưỡng tôi trong từng bước chân đi, trong từng động tác nằm ngồi, trong từng nụ cười và hơi thở. Lời ru của thầy đã từng nuôi tôi trong từng bữa ăn, trong mỗi khi rửa bát, lặt rau, quét nhà, tắm, rửa và cách nhìn trần thế.
Và cũng có lúc lời ru của thầy không phải đi theo tôi mà đi trước, bay vút lên trên tôi, lấn át cả dông bão, cả sấm sét nổi lên trong đời tôi, và xóa sạch những khối đen lầm lì trước mặt.
Lời ru của thầy thật kỳ diệu làm sao! Nếu không có lời ru của thầy, thì tôi không phải là tôi của ngày hôm nay.
Thánh thai của tôi lớn lên trải dài chín năm giữa những lời ru ấy của thầy, và Tăng đoàn đã đưa tôi ra đời ở trong chánh pháp và đã xác nhận tôi là thành viên chính thức của Tăng bảo, khi tôi mới hai mươi hai tuổi đời.
Bấy giờ bước chân tôi đi không còn là bước chân một mình; lời ru tôi nghe không còn là lời ru cho mình tôi. Tôi đi là đi cho cha mẹ; tôi đi là đi cho cả dòng họ; tôi đi là đi cho cả quê hương và tôi đi là đi cho cả cuộc đời. Tôi đi là tiếp tục sự nghiệp bình an của những thế hệ quá khứ và tiếp tục truyền đạt tới cho những thế hệ tương lai. Và bấy giờ tôi mới nhận ra, lời ru của thầy không phải là lời ru riêng cho mình tôi mà lời ru cho tất cả.
Lời ru của mẹ tôi ngày ấy đã hòa quyện vào lời ru của thầy và lời ru của thầy đối với tôi trong chín năm ấy đã đưa tôi hòa quyện vào đời sống của Tăng thân. Và mỗi ngày, lời ru của Tăng đã đưa tôi bước đi vững chãi trên con đường thanh bạch, tịnh lự và tuệ giác.
Khuya hôm qua, 11- 6- 2002, trăng sáng đẹp, từ Thiền Thất, tôi bước từng bước chân tĩnh lặng đến hồ Sao Hôm ngồi một mình, tôi nghe lời ru từ dòng suối Tào Khê vọng lại:
“À ơi…
Tào khê một dòng biếc
Chảy mãi về phương đông
Quan Âm bình nước tịnh
Tẩy sạch dấu phong trần
Cành dương rưới cam lộ
Làm sống dậy mùa xuân
Làm lắng dịu muôn lòng…”
Và sau khoảnh khắc ấy, tôi cũng đã nghe lời ru của Tăng thân vọng ra từ Phật Điện với điệu ru hùng tráng:
“Ơ ….hờ …hơ …
Dù cuộc đời dơ bẩn
Con xin nguyện bước vào
Trước hết để sống cùng
Và sau là hóa độ.
Nếu có chúng sanh nào
Chưa vào biển tuệ giác
Thì con xin thề nguyện
Chưa chứng nhập Niết Bàn…”
“… Hơ… hà… hơ…
Hãy vượt qua mau;
Hãy vượt qua mau;
Hãy vượt qua mau bờ bên kia;
Hãy vượt hẳn qua bên kia bờ;
Chào mừng bậc Giác Ngộ thành công!”
“…Hơ… hà… hơ…
Bao nhiêu tâm niệm như bụi đời
Cũng đều có thể đếm biết hết;
Bao nhiêu nước ở trong biển cả
Cũng đều có thể uống hết được;
Không gian dẫu cho có rộng lớn
Cũng đều có thể đo lường được;
Và dù bao nhiêu gió xoáy lớn
Cũng đều có thể buộc lại được;
Nhưng không thể diễn tả hết được
Bao nhiêu công hạnh của Như Lai
… Hờ… hơ… hờ… hờ…”
Lời ru thâm sâu của dòng suối Tào Khê, lời ru hùng tráng của Tăng Thân từ Phật Điện càng lúc càng vang ra xa, đã chạm đến những hoa súng đang ngái ngủ trên hồ, chạm vào cỏ cây hoa lá, chạm vào đất đá rong rêu, chạm vào núi rừng trùng điệp, chạm vào biển cả trùng dương và chạm mặt trời, khiến mặt trời thức dậy tỏa chiếu ánh sáng dịu hiền xuống trần gian, xóa sạch bao nỗi ưu phiền.
Ôi lời ru kỳ lạ; ôi lời ru thiên thu; ôi lời ru làm mẹ cuộc đời; làm thay đổi mặt trời và làm nở nụ cười trên môi cho hết thảy muôn loài !!!
Thích Thái Hòa