Dưới chân ngọn núi Phổ Đà

Có chàng đồ tể thật là tệ sao

Hung hăng, nóng nảy, hỗn hào

Sống cùng mẹ góa từ bao lâu rồi,

Anh chàng bất hiếu nhất đời

Lúc say đánh mẹ, mặc người cười chê,

Mẹ hiền lành đủ mọi bề

Nghĩ mình nghiệp chướng nặng nề bản thân

Nên bà sám hối thành tâm

Phụng thờ tượng Quán Thế Âm trong nhà

Quỳ xin Bồ Tát giúp bà,

Mong con ngỗ nghịch rồi ra có ngày

Thoát cơn mê, về đường ngay

Sống cho phải đạo, mai này hồi tâm.

*

Anh chàng đồ tể hằng năm

Thấy người lũ lượt từng đoàn phương xa

Nhân vào ngày vía Phật Bà

Kéo nhau lên núi để mà dâng hương

Nói ai đảnh lễ thành tâm

Thấy ngay đức Quán Thế Âm hiện hình,

Ngài nghe thấu mọi âm thanh

Mọi lời khấn bái chân thành cầu xin

Khi hoạn nạn, lúc muộn phiền

Ngài thời cứu giúp khỏi miền khổ đau.

Chàng nghe, suy nghĩ hồi lâu

Và rồi quyết định mai sau theo đường …

*

Một năm tới dịp hành hương

Mọi người lên núi, anh chàng theo lên

Đến nơi chàng dạo khắp miền

Đng hang chốn nọ, chùa chiền nẻo kia

Nào đâu thấy đấng Từ Bi

Trong lòng thất vọng tính đi về rồi

Chợt chàng thấy mé động ngoài

Có ông hoà thượng râu dài trắng phau

Ngồi thiền định chắc từ lâu

Chàng bèn bước tới, cúi đầu hỏi thăm.

Sư già mở mắt nói rằng:

“Ngươi cần gặp Quán Thế Âm thật à?

Gặp ngài thời dễ lắm mà

Hiện ngài đang đến căn nhà của ngươi

Về ngay sẽ gặp ngài thôi!”

Chàng nghe thắc mắc thốt lời hỏi thêm:

“Quán Thế Âm chẳng dễ tìm

Biết đâu dáng dấp mà nhìn cho ra?”

Thoảng nghe tiếng nói sư già:

“Dễ thôi! Hãy trở lại nhà của ngươi

Khi nào thấy bóng một người

Da mồi, tóc bạc đón ngươi trong nhà

Áo thời mặc trái, lộn ra

Dép thời mang ngược, chính là ngài thôi,

Mau quỳ xuống lạy tức thời

Cúi đầu đảnh lễ, mở lời cầu xin

Quán Thế Âm sẽ giúp liền

Tai ương hóa giải, muộn phiền tiêu tan!”

Chàng nghe, hoan hỉ vô vàn

Chào sư. Xuống núi. Vội vàng ra đi

Trăng soi sáng tỏ đường về

Đưa chàng vào lúc nửa khuya tới nhà.

*

Mẹ hiền tội nghiệp tuổi già

Hằng đêm van vái thật là thành tâm

Cầu xin đức Quán Thế Âm

Giúp bà cảm hóa dần dần chàng con

Hồi tâm, thờ mẹ cho tròn

U mê, tăm tối chẳng còn như xưa.

Đêm nay im lặng như tờ

Mẹ đang yên giấc, mộng mơ chuyện lành

Chợt nghe đập cửa thình lình

Giật mình trở dậy thật tình lo âu

Con về gieo khổ, gieo sầu

Hỗn hào kiếm chuyện thêm đau lòng bà.

Mẹ già hấp tấp chạy ra

Áo ngoài mặc trái thật là lẹ tay,

Dép kia xỏ ngược nào hay

Loay hoay mở cửa đón ngay con vào.

Nhưng kìa kỳ lạ làm sao!

Chàng con đồ tể chợt đâu ngẩn người

Nhìn hình dáng mẹ một hồi

Rồi quỳ đảnh lễ, miệng thời lạy luôn:

“Kính chào đức Quán Thế Âm!”

Mẹ nghe kinh ngạc: “Con lầm con ơi!

Mẹ đây chứ phải là ai

Sao con ăn nói lầm sai lạ kỳ!”

Chàng bèn cãi: “Chẳng sai chi!

Chính ông hoà thượng núi kia dạy rồi

Bà già áo trái mặc ngoài

Chân đi dép ngược là ngài hiện thân

Là Bồ Tát Quán Thế Âm

Con đây nào có nhận lầm bà đâu!”

*

Mẹ nghe con tả dứt câu

Hoàn hồn nhìn lại thấy sao lạ kỳ

Dáng hình mình đúng từng ly

Áo thì mặc trái, dép thì ngược bên

Bà thầm nghĩ chính ơn trên

Quán Thế Âm đã giúp liền rồi đây

Nên bà mạnh miệng mắng ngay:

“Con thường ngỗ nghịch, lại hay hung tàn

Phận con bất hiếu vô vàn

Duyên đâu gặp Quán Thế Âm mà cầu

Vị hoà thượng trước động sâu

Chính là Bồ Tát nhiệm mầu hiện thân

Chính là đức Quán Thế Âm

Xót xa thương mẹ, ân cần dạy con

Khuyên con chữ hiếu lo tròn

Không thời quả báo sẽ luôn dữ dằn

Từ đây kính mẹ, ăn năn

Ai hơn mẹ quý, ai bằng tình thâm,

Mới gây công đức vô ngần

Cũng như gặp Quán Thế Âm được rồi!”

*

Mẹ già vừa nói dứt lời

Chàng con đồ tể tức thời ngộ ra

Lương tâm bỗng chốc thăng hoa

Bừng soi ánh đạo, chan hoà lòng nhân

Và rồi thay đổi bội phần

Cuộc đời từ đó tu tâm nhiệt tình

Nổi danh hiếu với mẹ mình

Bỏ nghề đồ tể, chuyển ngành tiểu thương

Tính tình hòa dịu dễ thương

Bà con làng xóm trăm đường ngợi khen.

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

(phỏng theo tập truyện văn xuôi NHỮNG HẠT ĐẬU BIẾT NHẢY của Lâm Thanh Huyền, Phạm Huê dịch)

Theo Phật Pháp Ứng Dụng