Chùa cổ, mái ngói nâu ngày một bạc vì rêu thẫm màu thời gian. Gạch mòn chông chênh cùng gió mưa. Vài nơi dột các cô dặm vá giữ lại hơi ấm của tổ. Vài chỗ tô lại để giữ lại màu tổ đã truyền. Chùa như nhỏ bé khi phật tử ngày một đông. Thầy trụ trì xắp chỗ này xếp chỗ kia cho mọi người cùng sát nhau trong lòng tổ. Thầy bất lực nhìn cơ ngơi của tổ. Đến bây giờ thì không còn vá được chiếc áo đã thấm sương đêm quá nhiều. Thầy quì lạy trước tổ xin cho thay chiếc áo khác trên nền tổ dựng. Ai có thấy tấm lòng của thầy muốn giữ lại những gì thừa truyền từ tổ. Ngày người ta cầm búa gõ vào từng viên tôi không dám hiện diện. Một lần nghe tiếng đập từng một nhát búa lòng tôi nhói đau. Biết phải thay mà lòng tôi vẫn khóc. Tôi không đủ lực để giữ nét đẹp cổ quý báu và dấu yêu.
Ngày xưa theo ngoại đến chùa, tôi ngẩn ngơ nhìn chùa đẹp một cách cổ kính, uy nghiêm. Còn nhỏ tôi chỉ cảm nhận chùa đẹp và rât khác các chùa khác. Chùa mình có một nét đặc trưng không nơi náo có được. Đôi chân bé bỏng nép theo tà áo dài của ngoại tôi lạy Tổ, lạy Phật. Hương nhang trầm thoang thoang khiến không gian càng trang nghiêm và đầm ấm. Giọng ngoại trầm trầm tụng kinh hoà với tiếng mõ nhè nhẹ và tôi ngước nhìn Phật từ bi. Tôi nhận lộc từ tay các cô vì các cô cùng học một lớp với tôi. Các cô chỉ vẽ cho tôi ít nhiều về Phật pháp. Các cô rủ tôi lên chùa chơi, học chung và ăn cơm chay. Các món chay càng lúc tôi càng thấy ngon hơn. Dần dần tôi rủ các bạn đến chùa. Các cô bận việc chùa nhiều nhưng bao giờ cũng dành cho các bạn cùng lớp đến chùa một khỏang thời gian vui, đầm ấm và thân thiết. Rồi chúng tôi thành lập một tổ học nhóm ở chùa. Những bài học nhanh thuộc vì một không gian trầm, yên tĩnh khiến sự tập trung hiệu quả hơn. Thầy cũng tham gia chỉ cách học bài cho mau thuộc. Thầy cũng dạy chúng tôi về Phât pháp. Ai ai cũng vui, cũng thân thiết như trong một gia đình.
Càng ngày tôi càng lớn và tôi hiểu về Phật pháp nhiều hơn và tôi vẫn đến ngôi chùa cổ ấy. Các cô ngày xưa giờ quả tu cũng viên mãn hơn. Các cô nay là những Sư Cô trẻ đáng kính cùng phật tử trì tụng kinh, truyền giáo pháp đến mọi người. Tôi về chùa ngồi dưới chân Phật để hưởng không gian tuyệt vời mà tổ đã dày công xây dựng. Đường cong mái sao mà nền nã. Chỉ một dây sen cong dưới ánh mặt trời mới mọc cũng tôn vẻ đẹp chùa. Những viên ngói nâu nằm im nghe kinh từ bao năm vẫn còn đó. Hồ nước mưa lặng im trong vắt in bóng vòm trời xanh. Dưới hàng cây rợp bóng tôi trầm mình để cho tâm bình an không xao động việc đời. Tôi bỏ tất cả để tôi về với hương trầm cùng bao điều thiện tôi nghĩ mà chưa làm. Tôi nhổ cỏ, tôi tưới cây, gây trồng vài hàng hoa nho nhỏ rồi mồ hôi ướt đẫm nhưng sao tôi vui không thể tả. Cách đây vài trăm năm tổ đã dành một không gian tuyệt vời cho phật tử ngày sau. Tổ gây dựng cơ ngơi cho cháu con phật tử mười phương. Tôi được sống trong không gian tĩnh mịch mà tổ đã sống. Tôi bước trên viên gạch mà tổ đã đặt chân lên. Tôi dựa vào bức tường mà tổ đổ mồ hôi xây lên. Tôi đang thấy mình nằm trọn trong vòng tay yêu thương của tổ từ bi. Tôi đang bình an như tổ đã từng dạy người đến sau. Tôi thấy mình đang hạnh phúc. Nhìn một mầm cây mới ương, một nụ hoa sắp nở ai cũng thấy một điều đẹp mang đến cho đời.
Chùa cổ, mái ngói nâu ngày một bạc vì rêu thẫm màu thời gian. Gạch mòn chông chênh cùng gió mưa. Vài nơi dột các cô dặm vá giữ lại hơi ấm của tổ. Vài chỗ tô lại để giữ lại màu tổ đã truyền. Chùa như nhỏ bé khi phật tử ngày một đông. Thầy trụ trì xắp chỗ này xếp chỗ kia cho mọi người cùng sát nhau trong lòng tổ. Thầy bất lực nhìn cơ ngơi của tổ. Đến bây giờ thì không còn vá được chiếc áo đã thấm sương đêm quá nhiều. Thầy quì lạy trước tổ xin cho thay chiếc áo khác trên nền tổ dựng. Ai có thấy tấm lòng của thầy muốn giữ lại những gì thừa truyền từ tổ. Ngày người ta cầm búa gõ vào từng viên tôi không dám hiện diện. Một lần nghe tiếng đập từng một nhát búa lòng tôi nhói đau. Biết phải thay mà lòng tôi vẫn khóc. Tôi không đủ lực để giữ nét đẹp cổ quý báu và dấu yêu.
Từ đấy tôi mất ngôi chùa cổ. Người ta dổ móng, đúc cột mái bằng bê tông cao nghệu mà hãnh diện đã làm được mật cái gì đó. Tôi không dám nhìn những thanh sắt cong queo, những hòn gạch chênh vênh. Người ta muốn có ngôi chùa lầu như những ngôi chùa khác nhưng không nghĩ chút đằm thắm của nét cong của ngói trên kèo gỗ mỏng manh. Tất cả bằng xi măng lạnh tanh.
Tôi lang thang đi đến nhiều ngôi chùa khác để gặp một nét thân yêu đâu đấy tôi bắt gặp như đi tìm hình bóng cha già thân yêu. Lần cuối cùng tôi nhìn gương mặt cha tôi thương bao nhiêu tôi tiếc hình bóng ngôi chùa cổ bấy nhiêu. Ngồi một nơi gốc cây tôi gặp mái cong đơn giản màu nâu giản dị nổi trên vòm trời xanh của ngôi chùa khác tôi nhớ về chùa cổ của mình. Tôi không quen nhìn mái chùa cong nhưng những hoa văn đẹp nhưng rườm rà đến khó chấp nhận. Người ta không thấy chùa đẹp mà thấy một cái gì khó hiểu. Sự nền nã với một nét cong đơn sơ nay đã mất. Nhìn viên gạch lát màu đỏ mộc không tráng men tôi lại nhớ viên gạch tàu đơn sơ bấy nhiêu. Tôi nhớ mái chùa màu nâu và thâm thấp thân yêu. Tôi nhớ và tôi đi tìm những nơi tôi gặp. Tâm tôi bình an khi tôi gặp nét mộc mạc ấy. Chân tôi ấm khi bước trên viên gạch cũ. Tôi cố nhủ hãy chấp nhận điều mới phải đến.
Lâu lắm tôi mới quen dần ngôi chùa mới. Lâu lắm tôi mới nhìn được mái chùa cong đầy hoa văn cong màu vàng rực rỡ. Ai cũng khen và tôi cũng khen. Trong lòng tôi đầy nỗi nhớ.
Diệu Hòa