(Dành tặng cho tất cả những người trưởng thành, từ U20 đến U60, U70)

Những thằng đàn ông ngạo nghễ với gió trời
Bầy chim thiên di đi qua hết một phần ba đời người, đủ ngấm mưa gió nắng, đủ thấm bão đời phiêu dạt
Tuổi 30 đẹp – nhưng không còn trong veo ánh nhìn thời 20 bồi hồi bao mơ ước
Đời 30 hằn môi đôi vết xước
Đêm xuân hao gầy, về lặng dưới mái nhà mẹ bao dung

Những đứa trẻ tuổi 30 trong căn nhà mẹ

Vẫn ngỡ mình là đứa trẻ chân đất đầu trần
Bờ bến quê hương – con rô đồng quẫy mùi bùn ngái nồng, bầy chuồn chuồn cõng hương lúa thơm, cánh diều cô đơn một trưa dãi nắng…
30 năm để biết đi khắp thế gian, chẳng muối nào mặn
Ướp lòng nhau – qua cay đắng tủi hờn, qua phôi pha năm tháng vẫn đầy tình – như mồ hôi cha, nước mắt mẹ một đời đã lặn vào mỗi tấc đất cha ông…

30 năm – vẫn nguyên lời nhắc giản đơn từ thuở bé con:
– Trời mưa nắng biết đâu mà báo trước
Thằng K, con A ra khỏi nhà, đừng quên mang áo mưa phòng, để không bị ướt
Nhớ trở về ăn bữa tối… Mẹ chờ con!

Hóa ra…
Chẳng ở đâu như trên xứ sở này – bên bờ biển Đông
30 năm, rồi đến cả 60 năm – trong mắt mẹ cha – chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ
Có bao giờ ngừng âu lo, ngừng thương yêu như ngày nao thơ bé?
Canh cánh lòng theo mỗi bước con bay…

Nước biển mênh mông chẳng đong hết tình này
Nghĩa mẹ công cha mây trời không phủ kín (*)
30 năm – trăm nẻo đường , vạn con sông – dẫu bước mình đi lạc
Vẫn biết…
Có một lối về không rơi nước mắt, chẳng thắt niềm đau!

Dẫu bão giông vần vũ trên đầu
Vẫn thấy gió lặng trời yên, lòng muốn hát lên một khúc niềm tin bên thềm mùa xuân trong ngôi nhà cha mẹ
Nước mắt chảy xuôi đến khi lìa nhân thế
Ta chỉ lớn lên, thôi hết trẻ con giây phút từ ly – ông bà tiên tổ đón Người đi, úp mặt vào tiếng thở dài bạc thếch của đêm, tự hỏi lòng:
Ngày vội chi, đời còn chi? Cánh đồng còn gì sau cơn bão lớn? (**)
Ai sẽ nhắc mình đừng quên mang áo mưa cả khi trời đang nắng?
Mỗi cái cây chỉ có một lần để xanh, một lần để ấp ôm, đổ những yêu thương rợp đường bóng mát
Rồi mỏng manh những chiếc lá rời cành về đất
Dưới nắng trời, những đứa trẻ tuổi 50 – 60… rơi tiếng nấc buồn tênh!

30 năm – trong ngôi nhà thơ ấu đời mình
Vẫn góc sân rêu, vẫn khung cửa bạc
Có đứa trẻ tuổi 30 – đêm mùa xuân bật khóc
Gục vào lòng mẹ, ôm bờ vai cha – vì hạnh phúc này vẫn còn giữ được trong tay!

08h01, 01.02.2014 – Mùng 2 Tết Giáp Ngọ

LƯƠNG ĐÌNH KHOA

(*) Lời dạy của Phật: “Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ. Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha”
(**) Ý của Trịnh Công Sơn:
“Khi một người mất mẹ ở tuổi năm mươi, điều ấy có nghĩa là không còn gì có thể dàn xếp được. Cái sa mạc để lại trong lòng bạn cứ thế mỗi ngày mỗi lan rộng ra và cõi lòng bạn thì tan nát như một cánh đồng xanh tươi vừa trải qua một cơn bão lớn…”