Phỏng theo Truyện cổ Phật giáo

Thuở xưa có một chú rùa

Sống trong hồ rộng vui đùa thảnh thơi,

Vợ chồng cò trắng tới chơi

Đôi bên kết bạn, cuộc đời thêm tươi.

Một năm mưa bỗng chẳng rơi

Mặt trời thiêu đốt, nơi nơi úa mầu

Nước hồ khô cạn thật mau

Bao loài thủy tộc theo nhau chết dần

Rùa lo tìm kế thoát thân

Trong lòng suy tính phân vân mọi đàng

Vợ chồng cò chợt ghé ngang

Rùa bèn tâm sự thở than não nề:

“Hai ngày ăn chẳng có chi

Dù là con tép nói gì cá tôm

Ngoài ra nếu nước cạn hơn

Lũ chăn trâu sẽ bắt luôn thân này,

Năm năm trước cũng tại đây

Tôi từng bị bắt, đọa đầy khổ thay

May mà sống sót tới nay

Là do bà lão ra tay mua về

Phóng sanh tôi tại vùng quê!

Giờ mong ai có cách gì cứu tôi!”

Vợ chồng cò trắng góp lời:

“Hồ này nguy hiểm! Mau rời đi xa!”

Rùa than: “Tôi chậm quá mà

Chỉ bò quanh quất, khó qua nạn này!”

Vợ chồng cò trắng bàn ngay:

“Hồ sen mười dặm bên đây cũng gần

Lá xanh mướt, hoa trắng ngần

Quanh năm có nước chẳng cần lo chi

Dù cho hạn hán sá gì!

Bây giờ tính kế ra đi dễ rồi:

Chúng mình lấy một cây dài

Giữa cây bác ngậm, chúng tôi hai đầu

Chúng tôi nâng bác lên cao

Rồi bay một mạch đưa vào hồ bên.

Nhưng hãy nhớ, đừng có quên

Phải cần ngậm miệng! Chớ nên thốt lời!”

Rùa nghe sung sướng tê người

Cùng nhau thực hiện trò chơi đã bàn.

*

Hai cò vỗ cánh bay ngang

Kéo rùa ở giữa nhẹ nhàng lên cao.

Rùa nhìn phong cảnh lạ sao

Tò mò định hỏi nhưng nào dám đâu

Há ra là té vỡ đầu

Thôi đành cắn chặt miệng vào khúc cây.

Đong đưa thoải mái rùa bay

Chợt đâu bên dưới có bầy trẻ chơi

Thấy rùa đu thật tức cười

Chúng cùng la lớn: “Rùa ơi là rùa

Trông như thầy bói bị mù

Phải nhờ người dắt kẻ đưa giống khùng!”

Rùa nghe nổi giận đùng đùng

Định hăm lũ trẻ: “Coi chừng tay ta

Ranh con đừng có ba hoa

Chuyện người mắc mớ chi mà hò la!”

Tội thay vừa há miệng ra

Rùa rơi xuống đá, thịt da tan tành!

*

Phật từng khuyên dạy chúng sanh:

“Họa từ cái miệng phát sinh tức thời

Các con ăn nói lựa lời

Giữ gìn cái miệng cuộc đời được an!”

(Tâm Minh Ngô Tằng Giao)

Tai họa do cái miệng