Thần rừng đã ru dãy núi Am Các ngủ say, trong sự tĩnh mịch của màn đêm dường như vẫn còn đang nghe rõ tiếng thở của cánh rừng nguyên sinh. Ánh trăng đã nhô cao lên đỉnh đầu, bao phủ những ngọn đồi kía tiếp, Thiền Phật, các thần miếu, thần rừng, những tàn cây tùng và những khóm cây dại đen đúa trong những làn nước lấp loáng ánh bạc, mênh mông. Tất cả bốn bề đều im ắng, chẳng có ai trong giờ phút này, cả dãy núi hoang vu và xung quanh đều đã say ngủ.

Trong màn đêm cô tịch chỉ có mỗi Thích Nguyên Đại còn trăn trở, thao thức. Úp trán vào chân tượng tượng Đại Thế Chí Bồ tát sắc vàng ánh hiện trong khu rừng dưới ngọn đồi, nhà sư trẻ ôm ghì lấy chân pho tượng mà kêu lên:

– Hỡi Đại Thế Chí, hỡi Đại Thế Chí. Xa xưa từ vô vàn thuỷ kiếp Người đã từng hiện ra trước mắt dân chúng thị hiện được thấy, vậy hãy xin nghe lời tôi! Xin hãy chở che tôi, thương xót tôi. Xin hãy nghe lời thỉnh cầu của tôi.

Vừa rời trán khỏi đôi chân bằng đá thạch anh của Đại Thế Chí Bồ tát, nhà sư trẻ thảng thốt nhìn lên gương mặt vị thiền phật, khuôn mặt lúc này được chùm phủ ánh trăng soi rọi, nhưng đáp lại lời thỉnh cầu tha thiết của nhà sư trẻ chỉ vẫn chỉ là thấy một cõi ta bà mênh mông. Ngay cả ngay những tiếng gió nhẹ từ phía biển giờ cũng chẳng còn hát ca nữa, không một tàng lá cây rung động.

Trong trái tim da diết nhà sư trẻ bỗng dâng lên niềm cảm thương vô bờ bế, làm những dòng lệ cứ thế tuôn trào, giàn giụa trên gương mặt phúc hậu của người.

– Cho đến giờ phút này, biết bao năm tháng tu hàng trên đỉnh Am Các này, tôi chỉ tin, thờ phụng và ca ngợi mỗi Người trong tất cả các vị thiền phật – nhà sư trẻ không ngừng than vãn, – chỉ mỗi mình Người thôi, Người ơi, hỡi thiền phật hộ mệnh của tôi. Không ai khác, chính Người đã gieo vào tâm hồn tôi, trái tim tôi nỗi khát vọng rực cháy và thương nhớ đêm ngày, nỗi khát vọng thiêu đốt lòng tôi như lửa cháy trong tim. Nếu có thể, xin Người hãy vì lòng đại từ bị trí huệ mà dập tắt hoặc hãy thổi bùng nó lên, hỡi thiền phật vạn lần đáng kính. Hãy cho tôi thấy Chân như Chân lý cao cả của Người. Thiền phật là chân lý của mọi chân lý, là từ trường tâm linh của muôn chúng hữu tình, tôi xin dâng hiến Thiền Phật mạng sống của tôi cùng mọi dục vọng cuộc đời này. Tôi sẽ từ bỏ trái tim mình, mọi tài sản trên cuộc đời này, sẽ hiến dâng tuổi thanh xuân, sắc đẹp, tình yêu, lý tưởng, hạnh phúc, thậm chí cả danh vọng mà tất thảy mọi người thường coi đó là của cải vĩnh hằng và phước báu lớn nhất được chư hiền thánh tăng ban tặng.

Và đến đến lúc rồi. Những cành liễu và ngọn cây thông đột ngột rung chuyển, bắt đầu nghiêng xuống con đường như một cơn gió đêm vừa thổi đến, tiếng lá thì thầm và tiếng rì rào, loạt xoạt của rặng cây thông và như vọng lại tiếng nói từ trên cao, vang vọng khắp khu rừng cứ như thể có hàng trăm nghìn tinh binh gọi nhà sư trẻ từ khắp mọi hướng.

– Thích Nguyên Đại! Thích Nguyên Đại!

Nhà sư trẻ chợt giật mình nhìn lại, đến lúc tỉnh thức đưa mắt quan sát vạn vật xung quanh, cứ ngỡ như ai đó đang đuổi bắt và tìm mình trong đêm.

Ai gọi ta thế!- Nhà sư trẻ nói.

Một bàn tay thạch anh nhẹ nhàng đặt lên vai nhà sư trẻ.

– Chính Ngươi đang gọi ngươi đó- Thiền phật nói, – ta đã nghe lời thỉnh cầu của người và luôn thị hiện bên người đây.

Nỗi kinh hoàng khiến vị nhà sư trẻ sởn gai gốc, lạnh cả sống lưng. Nhà sư trẻ vội vàng sụp lày, van vái, lặp đi lặp lại trong nỗi kính sợ lẫn cung nể phục.

Người đã đã ở bên tôi sao! Thật không tin nổi, kinh khiếp, không thể nào diễn tả thành lời…

Trong giây phút ấy, Thiền Phật bảo chàng hãy đứng dậy và nói

– Thật lòng người muốn nhận biết được chân như cao cả nhất, chân như tuyệt đối, là từ trường tâm linh của thế gian giải và cội rễ của chúng hữu tình. Nhưng ta khuyên ngươi, ngươi hãy lên ghi nhớ rằng cho đến nay không một ai trong số những người đến Am Các làm được mà không có sự bảo trợ của thiền phật, những hùm beo, lang sói, rắn rết và đường đi khổ hạnh và sẽ muôn vàn nghịch cảnh. Có thể ngươi sẽ phải trả giá rất đắt cho nỗi ảo vọng cả tin của mình, nhưng vì ngươi đã quyết đem cả mạng sống của mình thề thốt bên ta, ta sẽ sẵn lòng giúp nhà ngươi, nếu như vì Thiền Phật người dám mạnh dạn từ mọi tài sản quý báu, quyền lực, tình yêu và niềm khát vọng vinh quang, thứ mà như ngươi đã từng nói, là phước báu lớn nhất của chư hiền thánh tăng.

Tôi xin đoạn tuyệt thế gian này, ngay cả vàng nhật nguyệt nữa!Thích Nguyên Đại hứng khởi kêu lên

Những rặng thông và liễu vẫn lặng im cúi đầu trước nhà sư trẻ của thần trí tuệ Đại Thế Chí. Dường như đang có vẻ gì đó âu tư về lời thể của vị tăng ni trẻ.

Nhưng người cũng chẳng bao giờ có thể nhìn thấy Đại Thế Chí bồ tát đâu. Ngẫm nghĩ một hồi, lát sau nàng bảo. Mỗi năm một lần, cũng như đêm nay, ta sẽ mang ngươi đến với vị thần Chân lý, ngươi sẽ có cơ hội được mở bung tấm mà vải che mặt vị thiền phật, hướng về phía sau lưng. Bằng sức mạnh không thể bị hoại diệt của mình, ta sẽ giúp cho người không hoại tử trước khi ngươi mở cho kỳ được tấm mà che cuối cùng. Người có đồng ý không, Thích Nguyên Đại?

Năng lượng và ý chí của Người sẽ được hiện thực như bây giờ cũng được hiện thực, hỡi vị Thiền phật Thông thái!- Nhà sư trẻ đáp.

Và như ước nguyện vị Thiền Phật lần lượt mở tấm màng che mặt thạch anh, biến thành một hình hài chói sáng và cũng nhanh như ánh sáng, rồi khẽ khàng cầm tay Thích Nguyên Đại nhẹ nhàng bay lên không trung bao la, với tốc độ kỳ ảo của phép màu đi quyên qua từng tầng trời, giống như một trong những vì sao tinh tú hằng đêm vẫn thường mạch lạc trôi chảy trong vũ trụ khi thần bóng đêm đang ngủ quên.

Họ đi thật nhanh như ý nghĩ vượt qua những hoang mạc, những miền đất trù phú, những lâu đài cho đến khi dừng ở một miền đất xa lạ trên đỉnh trời đạo lợi, đao xuất. Ở nơi đó, trên một miền rừng núi dốc dác, Thích Nguyên Đại bất ngờ trông thấy một thứ gì đó giống như hình dáng của một thiếu nữ, được bảo vệ kín đáo trong vô số những lớp vải che phủ, đến nỗi không tài nào có thể hình dung ra gương mặt phía trong. Xung quanh tất thảy mọi người đang run lẩy bẩy trước những ánh sáng nào đó, rất kỳ ảo, bí ẩn, khác hẳn với mọi thứ ánh sáng nơi trần thế.

 Đó chính là Chân Lý, – Bồ tát Đại Thế Chí bảo, – người đã tận mắt trông thấy những ánh sáng của trí huệ của Thiền phật dù cho vị che giấy, vẫn biểu lộ qua các tấm màn và vẫn không ngừng chiếu sáng. Giá như không có thứ ánh sáng nhỏ nhoi, yếu ớt đó trải xuống mặt đất, được những đôi mắt tinh tường của các nhà thông thái kiến giải, thì con người như các cư dân vùng Am Các này sẽ bị lu mờ trong bóng tối mãi mãi.

Hỡi người chỉ đường trên tiên giới!- Thích Nguyên Đại nói, – chắc chắn một điều rằng khi tôi giật bung tấm vải che lần đầu tiên, Chân lý sẽ soi rọi cho tôi rõ hơn tất cả.

Bây giờ thì ngươi có thể bắt đầu. Hãy giật đi.- Vị thiền phật bảo.

Thích Nguyên Đại rụt rè nắm lấy tấm vải đày và giật ra khỏi người Bồ Tát Đại Thế Chí. Một luồng ánh sáng nhanh như điện, chói mắt liên hồi đạp vào mắt chàng, và mê mải ngắm nhìn vóc dáng toả sáng của Thiền phật, nhà sư trẻ chẳng hay biết rằng tấm vải che mà mình vừa buông khỏi tay đã hoá thành một con chim bồ câu trắng bay hút về khoảng trời tối tăm xa xăm.

Nhà sư trẻ đứng trước Đại thế chí bồ tát, nửa mừng nửa tủi, nửa mê nửa tỉnh, cứ như bị tách rời khỏi cuộc sống, lòng mình ngập tràn hạnh phúc trong khoảng không gian vô định đầy áng sáng, không chấp chước suy tư trên thế, được cuốn hút một sức mạnh chư từng có từ một thế giới chưa khám phá và trái tim cũng như dồn nén lại những hoan hỉ.

Thật là kỳ diệu. Ôi! Lấp loáng! Ôi vĩnh cửu! Ôi từ trường tâm linh!…nhà sư trẻ mãn nguyện kêu lên.

Nhà sư trẻ nguyện giữ trọn lời thề giới vị Thiền Phật Chân lý. Chàng cũng sung túc, nên nhiều lần đi cùng bạn đồng tu trong thiền viện trên đường dẫn đến Am Các, hay trong những cánh rừng thông nằm sâu trong hẻm núi và bờ biển, bạn đồng tu thường chê mắng nhà sư trẻ:

Thích Nguyên Đại! – Họ nói. – Người cha yêu dấu của anh đã tích góp được bao nhiêu của cải, anh được tuỳ nghi sử dụng. Thế nhưng tại sao anh không mở một tu viện tuyệt để mời đại chúng, những tu viện như những nơi khác có thể đẹp hơn các chư vị thiền sư đã từng mời mọi người đến chiêm bái? Không lý nào bạn theo những người ích kỷ, vụ lợi, điều mà một người có điều kiện như anh có bổn phận phải làm! Hãy thử một lần suy nghĩ, khối tài sản khổng lồ là phước lành quý báu của bồ tát, sao anh lại tỏ ra coi nhẹ chúng như vậy!

Thích Nguyên Đại gắng gượng hỏi lại họ:

-Xin các bạn đồng tu hãy nghe tôi, không có lý nào có thể dùng các phước báu của trời đất mà mua được Chân lý tuyệt diệu cả?

Vì vậy mà không ít người tỏ ý chê bai nhà sư trẻ, nhưng một trong số những người tu khác lại nghĩ rằng nhà sư trẻ đã trở thành một bậc khai sáng, có thể còn đáng tôn vinh hơn cả chính Quan âm vĩ đại.

Còn nhà sư trẻ vẫn sống khổ hạnh.

Nhưng thay vì đó một đêm nọ, khi rời khỏi tay chàng tấm khăn che phủ lần sau cùng lại biến thành bồ câu bay vút vào khoảng không gian vô định và Bồ tát Đại Thế Chí lại thị hiện rực rỡ trước mắt nhà sư trẻ.

Nhà sư trẻ trước kia vốn là một thanh niên thanh nhã. Những bậc quyền cao chức trọng ở xứ sở này, các triết gia, sử gia, những nhà hùng biện khôn khéo và thi sĩ tài hoa đều khát vọng làm thân với nhà sư để thông qua việc quan sát nhà sư trẻ được gần gũi hơn với cái mỹ cảm của những khuôn hình cổ xưa.

Nhưng nhà sư đều khước từ mọi thứ quà tặng xa hoa lãng phí, sự đón tiếp nồng hậu, trọng thị và tinh thần cầu tiến của họ, có vẻ như lúc này không đúng lắm.

Các thiếu nữ thường xuyên tụ tập ở bãi biển trước thiền viện hay dùng những bím tóc hút hồn vây bọc nhà sư trẻ trong những vòng tay ân ái. Các phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ giáng trần ném xuống chân nhà sư trẻ những lá cây dùng để dùng trong ngày lễ Đản sinh Thích Ca Mâu Ni hoặc cố tình nói gì đó vào tai nhà sư trẻ thông qua những bông hệu trắng đang nở bung và các vòng hoa những lời hôn hít âu yếm và ngọt ngào như tiếng sáo người Mường, người Mông.

Nhưng tất cả đều trở nên vô ích.

Đến đấy nào. Hãy đến với em đi nào, nhà sư trẻ. – Cô gái xinh xẻo nhất trong đám trinh nữ xứ Thanh, một báo thân thực sự của tiên nữ tài sắc Hằng Nga bảo nhà sư trẻ. – Đôi mắt em sáng như vì sao đêm, tóc em thơm thắm như hương nhu, lòng em dịu dàng như Mỵ Nương. Nào hãy đi cùng em nào Thích Nguyên Đại, ngay cả chư bồ tát cũng chứ từng có giây phút lạc thú nào lớn hơn ái tình.

Nhưng Thích Nguyên Đại chỉ mỉm cười buồn bã đáp:

Cánh chim đó, hỡi Thiền Phật, đã rời khỏi vòng tay và bay ra mãi mãi rồi.

Và cánh chim bồ câu kia quả tình đã ròi khỏi nhà sư trẻ trong đêm huyền ảo cuối cùng.

Năm tháng cứ nối tiếp nhau trôi qua những đám mây về mùa đông thần gió bắc cuồng nộ thường xua đuổi những dãy núi Am Các dốc dác bay qua nhanh chóng bầu trời xứ Thanh về miền biển cả. Từ một đại đức, Thích Nguyên Đại bỗng chốc trở thành một người đàn ông tráng niên. Hiếm có khi nào nhà sư trẻ tham dự vào những cuộc tranh luận gay gắt của các triết gia, hiếm khi nào nhà sư trẻ phát biểu về những vấn đề nóng bỏng, tuy nhiên trong thành phố người ta bắt đầu mến mộ Đại Đức vì những lời nói gan guột, trí thông thông mẫn tiệp của nhà sư trẻ. Nhiều lần các phật tử đã đề nghị nhà sư trẻ giữ những địa vị quan trọng, những người thân quen và đồng niên năn nỉ nhà sư nắm giữ bánh lái của con thuyền quốc gia, chèo nó vượt qua sóng biển đá ngầm và thác nước để đưa đến bến bờ vinh quang bình yên. Nhưng nhà sư đã nhìn thấy ở đây một đời sống đang dần bị hoại diệt, tình yêu tổ quốc đã bị lút chìm giữa những hận thù và sự tranh giành của muôn nghìn thế lực, sự cảnh báo của nhà sư, giống như những hạt giống bị đày ải phải chịu chết, được gieo xuống một mảnh đất hoang hoá tàn lụi, vì vậy nhà sư bằng cách nào đó cố gắng tránh xa quyền hành như lời nhà sư đã thệ nguyện. Và một lần nữa, khi đám đông phật tử gần như bắt buộc nhà sư phải đứng đầu trong số họ, nhà sư thảng thốt kêu lên:

-Ôi, hỡi người dân tỉnh Thanh. Các người chính là kẻ thù của nhau từ tì kiếp. Là một người chắp tác tôi chỉ có suối lệ dành cho các ngươi nhưng giá như có là Thích Ca Mâu ni đi chăng nữa, tôi cũng chẳng có cách nào, chẳng thể nào chỉ huy nổi các người đâu! Nam –Mô – A –DI –ĐÀ- PHẬT.

Tuy nhiên ngay khi công cuộc nổi loạn bùng nổ, nh sư vẫn cùng với phật tử bảo vệ thành quách quê hương bền vững và lúc trở về mình mang đầy thương tích, trướng ngịa. NHưng khi người ta tặng vòng hoa cho những người gan dạ nhất tại nơi đây, nhà sư đã không có mặt trong hàng ngũ các phật tử và không có phép bất cứ người nào khác khắc tên mình trên tấm biển băng đồng trong ngôi miếu hoàng,

Nhà sư trẻ coi nhẹ sự vinh quang còn cao cả hơn mà đáng lý ra mình đã có thể giành được trong cuộc chiến quyền lực. Khi toan về già nhà sư dùng những thứ trên đỉnh Am Các dựng cho mình một túp lệu gần mỏ đá chỗ Khuông Việt Đại sư Ngô Chân Lưu tu hàng, nhà sư từ bỏ mọi sự xa hoa, xa lánh cuộc sống trên tục của mọi người. Dần dà ở khắp tỉnh Thanh, người ta lãng quên tên nhà sư, và nếu khi nào nhà sư vào chợ để mua một chút lương thảo và dầu thắp nến thì ngay cả những người quen biết cũng không còn nhận ra nữa.

Và cư thế nhà sư sống trong thế độc canh, độc cư, kiêu hãng, vùi chôn trong lòng và đắm chìm trong một cõi cô tịch nào đó, lớn lao nhưng hạnh phúc và thanh bình.

Vài mùa lễ Phật Đản nữa đi qua. Nước thời gian đã nhuộn tóc Thích Nguyên Đại trắng phau phau, lưng còn gập như thớt lạc đà, chòm mắt trũng sâu như một cái hố và tuổi già đã rút cạn trí lực nhà sư. Nhà sư chỉ còn hằng tin ở một ý nghĩa rằng nếu không lâu nữa mình phải từ bỏ cuộc sống dương thế, thì sau đó thế nào mình cũng phải được chạm đến được Chân giá trị cao cả nhất. Người mẹ vĩnh cửu của mọi thứ trường tồn trên đời cộng lại.

Thậm chí bây giờ đôi khi Nhà sư cũng thầm nhủ rằng, nếu các vị tiên nữ trên đỉnh núi Linh Sơn huyền diệu không chia lìa sợi dầy đời của mình thì chẳng sẽ quay trở về thành phố, đối với mọi phật tử và sẽ mang lại cho họ nhiều hơn những gì mà các vị thiền phật, chư bồ tát mang lại.

Rồi cuối cùng cũng đến một đêm huyền thoại huy hàng nhất, đêm đó Bồ tát Đại thế chí nắm lấy tay Thích Nguyên Đại bay lên chín tầng trời và đối trước mặt Thiền Phật Chân lý:

Hãy nhìn xem, – vị bồ tát bảo, – Thiền Phật đang tự thiêu đốt và đang chiếu sắc vàng rực rỡ. Nhưng trước khi ngươi có thể vươn tới lần cuối cùng, hay nghe lời ta sắp thuyết giảng ra đây. Những tấm vải che kia mà suốt chừng ấy năm trôi qua đã rời khỏi tay ngươi như những con bồ câu, nó chính là những ảo ảnh của kiếp con người. Nếu bây giờ nhà ngươi nuối tiếc điều ảo vọng cuối cùng, nếu nỗi khiếp đảm đang xâm lân trái tim ngươi, thì hãy lùi lại khi còn thời gian, ta sẽ mang ngươi khỏi chín tầng trời cao vòi vọi này để ngươi có thể cùng mọi người chung sống nốt quãng đời còn lại của mình từ phía bên kia kí ức.

-Không! Cả cuộc đời tôi đã nguyện dấn thân cho con đường phật pháp nhiệm màu, chính là giây phút này đây.

Rồi nhà sư tiến lại gần pho tượng thạch anh đang bốc chảy rừng rực, tim đập thình thịch, chớp mắt, tay run rẩy đón lấy tẩm vải che cuối cùng, khẽ khàng giật xuống và ném ra phía đằng xa.

Nhưng bất chợt có một điều gì đó xảy ra thật khùng khiếp.

Trong một sát na đó ấy, dường như có một âm thanh vang rội, hình như là tiếng sét đã đánh thẳng vào mắt Thích Nguyên Đại, và một màn đêm kinh hoàng trùm phủ không gian, đen đến nỗi so với đêm đen tối nhất dưới địa ngục Tiền Đao cũng vẫn là một ngày đẹp trời.

Trong đêm đen dày đặc đó vàng lên tiếng kêu la đầy nỗi khiếp đảm không thể diễn tả và nỗi đau đơn vô cùng của Thích Nguyên Đại.

Hỡi Đại Thế Chí bồ tát hỡi! Sao chẳng có chân lý gì dưới bức màn che cuối cùng, sao tôi chẳng được nhìn thấy một điều gì.

Đáp lại tiếp kêu chăng chối tuyệt vọng đó là những lời nghiệt ngã của vị Thiền Phật:

-Đôi mắt ngươi đã bị chọc thủng bởi ánh sáng của Vị thần Trí Tuệ và và ảo ảnh cuối cùng của ngươi đã biến mất đi rồi, ảnh tưởng rằng một kẻ người trần mắt thịt có thể nhìn thấy Trí tuệ không có bức màn che phủ.

Cõi mênh mông bao trùm.

-Người lừa lọc kẻ đặt cố gắng đặt niềm tin nơi Người!- Thích Nguyên Đại rên riết kêu lên, và Người đã lửa lọc chính cả tôi, hỡi ôi Thiền phật độc đáo và man trá.

Nhưng dường như chẳng bao giờ tôi có được nhìn thấu Thiền phật Chân lý cao cả, cin làm ơn hãy gửi Thần đến chỗ tự giác giác tha cho tôi.

Và sự nỗi tiếc vượt qua khả năng của  người rung động trong giọng nói của Thích Nguyên Đại đã khiến ngay cả Đại Thế chí Bồ tát cũng động lòng trắc ẩn. Đặt tay lên bờ vai khổ hạnh của Thích Nguyên Đại và cùng với Diêm La Vương là niềm an ủi cuối cùng, rằng một khi Diêm La Vương đã ru ngươi ngủ, ngươi sẽ được nhìn thấy sắc tướng khi sống đã làm mù đôi mắt ngươi.

Giữa mênh mông đêm tối nhạt nhoà và trời hừng sáng, nhưng hoàng hôn lên đỏ ngàu và ảm đạm. Từ những đám mây dông tố nặng trên bầu trời bắt đầu rơi tả lả những con mưa hoa báu, dày đặc phủ lên thân trung tấm bất tử của Thích Nguyên Đại.

VŨ MINH PHÚC