Đường Xưa Mây Trắng - Thiền Sư Thích Nhất Hạnh

MỤC LỤC

Lời Mở Đầu
Chương 01: Đi để mà đi
Chương 02: Nghệ thuật chăn trâu
Chương 03: Mớ cỏ Kusa
Chương 04: Chim thiên nga trúng tên
Chương 05: Bát sữa cứu mạng
Chương 06: Bóng mát cây hồng táo
Chương 07: Giải thưởng voi trắng
Chương 08: Chuỗi ngọc
Chương 09: Con đường tâm linh và con đường xã hội
Chương 10: Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài
Chương 11: Tiếng sáo canh khuya
Chương 12: Con Ngựa Kanthaka
Chương 13: Đạo tràng đầu tiên
Chương 14: Vượt Sông Hằng
Chương 15: Khổ hạnh lâm
Chương 16: Thì ra Lệnh Bà giả ngủ
Chương 17: Chiếc lá Pippala
Chương 18: Sao mai đã mọc
Chương 19: Trái quýt của chánh niệm
Chương 20: Nai ngọc
Chương 21: Hồ sen
Chương 22: Chuyển Pháp Luân Kinh
Chương 23: Những giọt nước cam lộ
Chương 24: Hãy đi như những con người tự do
Chương 25: Đỉnh cao của nghệ thuật
Chương 26: Nước cũng đi lên như lửa
Chương 27: Vạn pháp đang bốc cháy
Chương 28: Rừng kè
Chương 29: Muôn vật từ duyên sinh lại từ duyên mà diệt
Chương 30: Venuvana
Chương 31: Sang xuân ta sẽ trở về
Chương 32: Ngón tay chỉ mặt trăng
Chương 33: Cái đẹp không tàn hoại
Chương 34: Mùa xuân đoàn tụ
Chương 35: Ra nhìn tia nắng sớm
Chương 36: Bông sen duyên kiếp
Chương 37: Một niềm tin mới
Chương 38: Ôi! hạnh phúc!
Chương 39: Ba lần thức dậy trời vẫn chưa sáng
Chương 40: Bao nhiêu tấc đất bấy nhiêu tấc vàng
Chương 41: Thương – Mầm mống của đau khổ
Chương 42: Không hiểu biết thì không thể thương yêu
Chương 43: Máu ai cũng đỏ, nước mắt ai cũng mặn
Chương 44: Tứ đại tan rã rồi tứ đại lại kết hợp
Chương 45: Cánh cửa phương tiện
Chương 46: Nắm lá Simapa
Chương 47: Cứ theo chánh pháp mà hành trì
Chương 48: Rơm phủ lên bùn
Chương 49: Con hãy học hạnh của đất
Chương 50: Một vốc cám rang
Chương 51: Kho tàng của cái thấy
Chương 52: Phước điền y
Chương 53: An trú trong hiện tại
Chương 54: Thanh thản trước cuộc thịnh suy
Chương 55: Ánh mai vừa tỏ rạng
Chương 56: Trùng sinh ân nặng
Chương 57: Chiếc bè đưa người
Chương 58: Con gái đắt giá hơn con trai
Chương 59: Nhảy cao mấy cũng rơi lại vào trong lưới
Chương 60: Ngày nào đầu tóc cũng ướt
Chương 61: Tiếng gầm của sư tử lớn
Chương 62: Đừng Vội Tin Cũng Đừng Vội Bài Bác
Chương 63: Đường về biển cả
Chương 64: Vòng sinh tử không có bắt đầu
Chương 65: Không “có” cũng không “không”
Chương 66: Bốn núi bao quanh
Chương 67: Nước biển chỉ có vị mặn
Chương 68: Ba cánh cửa nhiệm mầu
Chương 69: Chim cút và chim ưng
Chương 70: Bụt từ đâu tới và sẽ đi về đâu?
Chương 71: Nghệ thuật lên dây đàn
Chương 72: Chống đối im lặng
Chương 73: Những vắt cơm dấu trong mái tóc
Chương 74: Tiếng rú của con voi chúa
Chương 75: Những giọt nước mắt sung sướng của Sudatta
Chương 76: Hoa trái của ngày hôm nay
Chương 77: Sinh tử là hoa đốm giữa hư không
Chương 78: Hai ngàn chiếc áo vàng trên Núi Thứu
Chương 79: Nấm chiên đàn
Chương 80: Hãy tinh tiến lên để đạt giải thoát!
Chương 81: Đường xưa mây trắng
Phụ Lục: Lời tác giả

Lời Mở Đầu

Năm đầu khi mở cửa Làng Mai vào mùa hè, tôi thường hay cư trú trên phòng của cư xá Hồ Đào gần với cây Tilleul. Ở dưới có quán sách và ở trên là phòng tôi ở. Vào năm đầu và năm thứ hai chúng ta có ít phòng lắm nên tôi đã ngủ chung với mấy thiếu nhi. Bốn năm đứa trẻ ngủ chung với tôi và ban đêm các cháu đã nằm lăn ra khắp nơi. Bài hát “Con về nương tựa Bụt, người đưa đường chỉ lối cho con trong cuộc đời…” tôi có chủ ý làm cho thiếu nhi hát. Tôi nghĩ là thiếu nhi phải hát chứ tụng thì chưa đủ. Hôm đó tôi ngồi thiền buổi chiều trong thiền đường Yên Tử. Trước mặt tôi có một tảng đá vì các bức tường của thiền đường Yên Tử đều được xây toàn bằng đá. Đang ngồi thiền thì thấy tự nhiên những nốt nhạc của bài “Con về nương tựa Bụt” đi ra. “Con về nương tựa Bụt, Namo Buddhaya”. Sau đó tôi sửa lại “Con về nương tựa Bụt, người đưa đường chỉ lối cho con trong cuộc đời” rồi mới tới “namo Buddhaya”.

Tôi tự nghĩ: “Mình đang ngồi thiền chứ đâu phải đang sáng tác nhạc. Thôi để ngồi thiền xong rồi sẽ sáng tác tiếp.” Nhưng ngồi một lát nữa thì những nốt nhạc lại trở về. Tôi nghĩ: “Thôi, nếu đã như vậy thì mình sáng tác ngay lúc này”. Và trong khi ngồi thiền tôi tiếp tục sáng tác bài “Con về nương tựa Bụt”. Ngồi thiền xong thì tôi ra thâu bài hát vào băng nhựa vì sợ quên. Trong thời gian thiền sư Baker Roshi tới thăm Làng Mai, tôi đã khởi thảo tập sách Thiền Hành Yếu Chỉ. Rất nhiều người muốn có một tập sách hướng dẫn về thiền đi. Sau đó thì những bài thi kệ nhật dụng bằng tiếng Việt được sáng tác. Tôi còn nhớ là hồi đó tôi viết Đường Xưa Mây Trắng ở trong cái quán của Xóm Thượng. Hồi đó chưa có lò sưởi trung ương, trong phòng chỉ có một cái lò sưởi đốt củi thôi và trời rất lạnh. Tay phải tôi viết còn tay trái thì đưa ra hơ trên lò sưởi. Tôi đã viết những chương của Đường Xưa Mây Trắng với rất nhiều hạnh phúc. Thỉnh thoảng tôi đứng dậy pha trà để uống. Mỗi ngày viết mấy giờ cũng như được ngồi uống trà với đức Thế Tôn. Và tôi biết trước người đọc sẽ rất có hạnh phúc vì khi viết, mình cũng đang có rất nhiều hạnh phúc. Viết Đường Xưa Mây Trắng không phải là một lao động mệt nhọc mà là cả một niềm vui lớn. Đó là một quá trình khám phá. Có những đoạn tôi cho là khó viết, như đoạn Bụt độ ba anh em ông Ca Diếp. Tài liệu thường nói là Bụt độ ba anh em đó nhờ thần thông của Ngài nhưng khi viết thì tôi đã không để cho Bụt dùng thần thông mà cứ để Bụt sử dụng từ bi và trí tuệ của Ngài để độ ba ông ấy. Bụt có rất nhiều trí tuệ, rất nhiều từ bi, tại sao Bụt không dùng mà lại phải dùng thần thông? Và tôi có một niềm tin rất vững chãi là mình sẽ viết được chương đó. Chương này là một trong những chương khó nhất của Đường Xưa Mây Trắng nhưng cuối cùng tôi đã thành công. Cái chương khó thứ hai là chương nói về cuộc trở về của Bụt để thăm gia đình. Mình đã thành Phật rồi, mình đã thành bậc toàn giác rồi, nhưng về thăm gia đình mình vẫn còn là một đứa con của cha, của mẹ, vẫn là một người anh của em. Viết như thế nào để Bụt vẫn còn giữ lại được tính người của Ngài. Cũng nhờ niềm tin đó mà tôi thành công. Quý vị đọc lại, sẽ thấy Bụt về thăm nhà rất tự nhiên. Cách Ngài nắm tay vua cha đi từ ngoài vào, cách Ngài đối xử với em gái, cách Ngài đối xử với Yasodhara và Rahula, rất tự nhiên. Tôi có cảm tưởng là có chư tổ gia hộ nên tôi mới viết như vậy được. Trong Đường Xưa Mây Trắng chúng ta khám phá ra Bụt là một con người chứ không phải là một vị thần linh. Đó là chủ tâm của tác giả, giúp cho người ta khám phá lại Bụt như một con người và lột ra hết các vòng hào quang thần dị người ta đã choàng lên cho Bụt. Không thấy Bụt như một con người thì người ta sẽ tới với Bụt rất khó.

Thích Nhất Hạnh

Đường Xưa Mây Trắng - Thiền Sư Thích Nhất Hạnh

Đường Xưa Mây Trắng
Nguồn: langmai