Viên Sanh Thọ Kinh [園生樹經]
Tống Thi Hộ dịch
Bản Việt dịch của Thích Chánh Lạc
***
Kinh Viên Sanh Thọ
Việt dịch: Thích Chánh Lạc
Tôi nghe như vầy:
Một thời Phật ở tại vườn ông Cấp Cô Độc, rừng cây ông Kỳ Đà, nước Xá Vệ cùng đông đủ chúng Bí sô. Bấy giờ đức Phật bảo các Bí sô:
–Các ngươi nên biết, ở trên cõi Tam thập tam thiên có một cây đại thọ tên là Viên Sanh. Cây này rễ lan rộng đến năm do tuần, cao đến một trăm do tuần, cành lá bao phủ năm mươi do tuần. Chúng thiên tử ở đó đúng thời đến dưới gốc cây để thưởng ngoạn, lá cây Viên Sanh úa vàng, lúc đó các thiên tử thấy vậy liền sanh vui mừng hớn hở. Sau đó không bao lâu, lá cây Viên Sanh sẽ rụng, các chúng thiên tử đúng thời đến dưới gốc cây để thưởng ngoạn, càng thêm vui mừng hớn hở. Lại nữa chẳng bao lâu thì lá cây sẽ mọc lại, che ở phía trên để trang điểm cho cây, các chúng thiên tử đúng thời đi dạo dưới gốc cây để thưởng ngoạn, càng tăng thêm vui mừng hớn hở. Lại nữa, chẳng bao lâu thì cây kết ra mạng lưới, các chúng thiên tử đúng thời đến dưới gốc cây để thưởng ngoạn, thấy việc như vậy càng tăng thêm vui mừng hớn hở. Lại nữa, chẳng bao lâu nữa thì cây nở nụ như mỏ chim, các chúng thiên tử đúng thời đi thưởng ngoạn, lại càng tăng thêm vui mừng hớn hở. Lại nữa, chẳng bao lâu thì cây nở hoa như cái bát, các chúng thiên tử đúng thời đến dưới gốc cây để thưởng ngoạn, lại càng tăng thêm vui mừng hớn hở. Lại nữa, chẳng bao lâu thì cây nở hoa tròn trịa, hoa này thanh tịnh, thật đẹp, hương thơm khác thường. Gió nhè nhẹ thổi vào hoa làm hương thơm ngát cả năm mươi do tuần. Khi có gió lớn thổi thì hương thơm ngát cả trăm do tuần. Hoa này lại có ánh sáng thù diệu chiếu đến tám mươi do tuần. Cây này khi đã nở hoa, chúng thiên tử ấy thấy cây nở hoa rồi càng thêm vui mừng hớn hở hơn trước. Vào lúc bốn tháng mùa hạ, họ ở dưới gốc cây để hưởng thụ sự vui sướng.
Đức Phật bảo các Bí sô:
–Các ngươi nên biết, cây Viên Sanh ấy có những việc như vậy: hoa đẹp, hương thơm khác thường, ai cũng ưa thích. Các ngươi, chúng Thanh Văn cũng lại như vậy. Nếu lúc cây mới có lá vàng úa thì liền biết người Thanh Văn mới phát tín tâm xuất gia theo đạo. Lại nữa, lúc cây ấy lá bắt đầu rụng thì như người Thanh Văn cạo bỏ râu tóc, mặc áo ca sa thành tướng Thanh Văn. Lại nữa, khi cây ấy lá cây mọc lại thì như người Thanh Văn nhàm chán các dục, bỏ pháp bất thiện, xa lìa các thứ tư duy phân biệt, đạt được Sơ thiền, được định Ly sanh hỷ lạc.
Lại nữa, khi cây ấy kết sanh mạng lưới thì như người Thanh Văn tướng bên ngoài thì vắng lặng, tâm bên trong thì an trụ tịch tịnh, xa lìa các tư duy, định tâm vào một tướng, được thiền định thứ hai: định sanh hỷ lạc.
Lại nữa, khi cây ấy nở nụ như mỏ chim thì như người Thanh Văn lìa các hỷ ái, thân được nhẹ nhàng, khoái thích, diệu lạc, đạt được thiền thứ ba: định ly hỷ diệu lạc.
Lại nữa, khi cây ấy nở hoa như cái bát thì như người Thanh Văn trừ bỏ tất cả sầu khổ, hỷ lạc, trụ tâm bình đẳng, đạt được thiền thứ tư: định xả niệm thanh tịnh.
Lại nữa, khi cây ấy nở hoa tròn trịa vi diệu, mùi thơm dị thường, bay khắp, ai cũng yêu thích, thì như người Thanh Văn đã hết các lậu, vô lậu tăng trưởng, chứng quả Vô học, không còn thọ sanh lại nữa, được nhơn thiên chiêm ngưỡng, kính trọng, thọ sự cúng dường lớn. Cũng giống như lúc hoa nở của cây Viên Sanh vậy.
Đức Phật bảo các Bí sô:
–Các ngươi nên biết, các chúng thiên tử ở Tam thập tam thiên mỗi mỗi đều có sắc tướng trang nghiêm, tốt đẹp đặc thù, trang sức nhiều cách. Họ ở trong nhà thiện pháp, tập hội vây quanh để nghe Thiên chủ Đế Thích tuyên nói Diệu pháp.
Này các Bí sô, các ngươi đều được quả chứng thanh tịnh tròn đầy, phạm hạnh cụ túc, ai thấy cũng đều kính trọng, đang vây quanh đức Thế Tôn để nghe và thọ trì diệu pháp, cũng giống thiên chúng kia không khác.
Bấy giờ các Bí sô nghe đức Phật tuyên nói về cây Viên Sanh xong, ai nấy trong lòng cũng hoan hỷ, phấn khởi, tín thọ phụng hành.