Kinh Đức Từ Thị Hạ Sanh Thành Phật
Phật Thuyết Di Lặc Hạ Sanh Thành Phật Kinh
Hán dịch: Đường Nghĩa Tịnh
Việt dịch: Nguyên Thuận
***
Tôi nghe như vầy:
Một thuở nọ, Đức Phật cùng với các vị đại Tỳ-kheo ở trên núi Thứu Phong gần thành Vương Xá.
Lúc bấy giờ Đại trí Xá-lợi Tử, là vị đại tướng trì Pháp đệ nhất, vì thương xót chúng sanh trong thế gian nên liền từ chỗ ngồi đứng dậy, trịch áo lộ vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay cung kính và thưa với Phật rằng:
“Bạch Thế Tôn! Con nay có chút việc muốn thưa hỏi. Kính mong Như Lai cho phép.”
Phật bảo ngài Xá-lợi Tử:
“Ông hãy cứ hỏi. Ta sẽ tùy theo điều ông hỏi mà thuyết giảng cho.”
Khi ấy ngài Xá-lợi Tử liền dùng kệ thưa hỏi Thế Tôn rằng:
“Đại sư từng thọ ký
Đương lai Phật hạ sanh
Hiệu Ngài là Từ Thị
Như giảng trong các Kinh
Kính mong Nhân Trung Tôn
Dùng kệ thuyết giảng lại
Thần thông uy đức Ngài
Con nay vui muốn nghe”
Phật bảo ngài Xá-lợi Tử:
“Chí tâm hãy lắng nghe
Đương lai Từ Thị Tôn
Vì ông rộng tuyên nói
Bấy giờ nước biển lớn
Giảm dần đi ba ngàn
Và hai trăm do-tuần
Hiển hiện đường luân vương
Châu Thắng Kim rộng dài
Là mười ngàn do-tuần
Hữu tình ở trong đó
Mọi nơi đều đầy khắp
Cõi nước đều thịnh vượng
Không tai ách hình phạt
Các nam nữ ở đó
Đều do nghiệp lành sanh
Đất chẳng có gai góc
Chỉ sanh cỏ nhu nhuyễn
Nâng đỡ chân người đi
Mềm mại như bông gòn
Tự nhiên mọc lúa thơm
Mỹ vị đều sung túc
Trên cây sanh y phục
Tơ lụa dùng trang nghiêm
Cây cao ba krośa
Hoa quả luôn đầy trái
Khi ấy dân trong nước
Đều thọ tám vạn năm
Không có mọi bệnh khổ
Lìa não thường an lạc
Đoan nghiêm đầy đủ tướng
Sắc lực đều viên mãn
Duy chỉ có ba bệnh
Ăn uống đại tiện già
Người nữ năm trăm tuổi
Họ mới đi kết hôn
Giả như muốn đại tiện
Đất nứt ra hứng lấy
Khi họ sắp mạng chung
Tự đến rừng hợp hoan
Thành tên Diệu Tràng Tướng
Kinh đô của luân vương
Dài mười hai do-tuần
Rộng là bảy do-tuần
Những người sống trong đó
Đều từng gieo căn lành
Thành đó có thắng đức
Dân chúng đều hoan hỷ
Lâu đài và lầu các
Đều do bảy báu thành
Chốt khóa và sân trong
Trang sức bằng mọi báu
Trên tường các ao hào
Dùng toàn diệu trân bảo
Hoa đẹp mọc cùng khắp
Chim quý bay đến đậu
Bảy lớp hàng cây cọ
Bao bọc ở vòng quanh
Trân bảo dùng trang nghiêm
Đều treo lưới chuông gió
Gió nhẹ thổi cây báu
Phát ra diệu âm thanh
Tựa như tám âm vang
Người nghe sanh hoan hỷ
Khắp nơi có ao tắm
Phủ trùm tạp sắc hoa
Viên lâm với hoa thơm
Trang nghiêm thành quách đó
Trong nước có luân vương
Tên ngài gọi là Loa
Bốn châu kim luân vương
Dũng mãnh đại uy lực
Vua do phước đức nghiệp
Dũng kiện có bốn binh
Bảy báu đều thành tựu
Ngàn con thảy đầy đủ
Bốn biển khắp cung kính
Chẳng có nạn chiến tranh
Chánh Pháp dạy chúng sanh
Giáo hóa đều bình đẳng
Vua có bốn bảo tàng
Nằm ở trong các nước
Mỗi bảo tàng đều có
Trân bảo trăm vạn ức
Ở trong nước Suraṣṭa
Bảo tàng tên là Piṅgala
Ở trong nước Mithilā
Bảo tàng tên là Pāṇḍuka
Ở trong nước Hương Lâm
Bảo tàng tên là Elāpattra
Ở trong nước Lộc Dã
Bảo tàng tên là Śaṅkha
Bốn đại bảo tàng này
Đều thuộc về vua Loa
Trăm phước xưa gieo trồng
Quả báo nay thành tựu
Vị đại thần phụ quốc
Là Phạm chí Thiện Tịnh
Tứ minh đều thông đạt
Đa văn làm quốc sư
Uyên thông các tạp luận
Thiện giáo hữu văn trì
Huấn giải và thanh minh
Không gì chẳng rõ thông
Công chúa tên Tịnh Diệu
Phu nhân của Thiện Tịnh
Tiếng thơm tướng đoan nghiêm
Người thấy đều hoan hỷ
Đại trượng phu Từ Thị
Rời Cung trời Hỷ Túc
Giáng thần vào phu nhân
Sanh ở thân tối hậu
Đại Thánh trong thai mẹ
Trọn đủ suốt mười tháng
Khi ấy Từ Tôn mẫu
Đi đến vườn Diệu Hoa
Khi đến trong vườn kia
Không ngồi cũng không nằm
Thong thả vịn cây hoa
Bỗng sanh Từ Thị Tôn
Bấy giờ tối thắng Tôn
Hạ sanh từ hông phải
Như trời lìa mây che
Phóng khắp đại quang minh
Bào thai chẳng nhiễm xúc
Như sen ra khỏi nước
Chiếu soi khắp Tam Giới
Chiêm ngưỡng đại từ quang
Đương lúc Phật hạ sanh
Thiên nhãn Đế Thích Chủ
Cúi mình kính Bồ-tát
Mừng đón Lưỡng Túc Tôn
Khi ấy Đức Bồ-tát
Tự nhiên đi bảy bước
Ở nơi chân bước qua
Đều mọc hoa sen báu
Ngài quán khắp mười phương
Bảo hàng trời người rằng:
‘Ta ở thân tối hậu
Vô sanh chứng Niết-bàn’
Rồng mưa nước mát mẻ
Tắm gội thân đại bi
Trời rải hoa thù diệu
Rơi xuống khắp hư không
Chư thiên mang lọng trắng
Cầm che đại từ Tôn
Ai nấy lòng hân hoan
Theo hộ Đức Bồ-tát
Vú nuôi bồng Bồ-tát
Ba hai thân tướng tốt
Đầy đủ các quang minh
Bồng đến trao Thánh mẫu
Người lái kiệu vua đến
Kiệu dùng báu trang nghiêm
Mẹ con bước vào trong
Chư thiên đều theo cùng
Ngàn loại diệu âm nhạc
Dẫn đường trở về cung
Từ Thị vào thành đô
Hoa trời rơi như mưa
Từ Tôn ngày đản sanh
Phụ nữ đang mang thai
Thảy được thân an ổn
Đều sanh trí tuệ nam
Thiện Tịnh Từ Tôn phụ
Nhìn thấy diệu dung nhan
Đầy đủ ba hai tướng
Tâm sanh đại hoan hỷ
Cha y pháp xem tướng
Biết con có hai tướng
Thế tục làm luân vương
Xuất gia thành chánh giác
Bồ-tát đã thành tựu
Từ mẫn các chúng sanh
Ác khổ trong hiểm nạn
Luân hồi mãi chẳng dừng
Sắc vàng quang minh chiếu
Tiếng nói như Phạm âm
Mắt xanh như thanh liên
Thân thể đều viên mãn
Thân cao tám mươi khuỷu
Bề vai hai mươi khuỷu
Mặt rộng nửa bề vai
Đoan nghiêm như trăng rằm
Thông triệt mọi tài nghệ
Thiện giáo thọ học giả
Hướng nhân cầu thỉnh giáo
Tám vạn bốn ngàn người
Vua Loa lúc bấy giờ
Tạo lập tràng bảy báu
Tràng cao bảy mươi tầm
Độ rộng sáu mươi tầm
Tràng báu khi làm xong
Vua khởi lòng đại xả
Ban cho các Phạm Chí
Thiết bày đại pháp thí
Bấy giờ các Phạm Chí
Tổng số cả ngàn người
Khi được tràng báu này
Phân chia trong khoảnh lát
Bồ-tát lúc thấy vậy
Nghĩ đời cũng như thế
Sanh tử khổ trói buộc
Muốn nghĩ thoát ra khỏi
Mong thành Đạo tịch diệt
Xuất gia rời thế tục
Trong sanh già bệnh chết
Cứu giúp khiến lìa xa
Từ Tôn phát thệ nguyện
Tám vạn bốn ngàn người
Đồng sanh tâm nhàm chán
Cùng theo tu tịnh hạnh
Phát tâm lúc đầu đêm
Xả tục mà xuất gia
Ngay ở giữa đêm đó
Thăng lên bậc Đẳng Giác
Thời có cây Bồ-đề
Tên gọi là Long Hoa
Chiều cao bốn do-tuần
Xum xuê rất tươi tốt
Cành cây phủ xung quanh
Bóng rợp sáu krośa
Từ Thị đại bi Tôn
Thành Đạo dưới cây này
Tối thắng Nhân Trung Tôn
Đầy đủ tám Phạm âm
Thuyết Pháp độ chúng sanh
Xa rời mọi não phiền
Khổ ách và chốn khổ
Tất cả đều diệt trừ
Khéo tu Tám Chánh Đạo
Đến được bờ Niết-bàn
Vì các thiện nam tử
Thuyết giảng Bốn Thánh Đế
Nghe được Pháp như thế
Chí thành mà phụng trì
Ở trong vườn Diệu Hoa
Đại chúng tụ như mây
Trải rộng trăm do-tuần
Quyến thuộc đều đầy khắp
Vua Loa Chuyển Luân kia
Khi nghe Pháp thâm diệu
Xả hết các trân bảo
Cầu mong được xuất gia
Chẳng luyến cung điện báu
Chí cầu lìa ra khỏi
Tám vạn bốn ngàn người
Tùy tùng đồng xuất gia
Tám vạn bốn ngàn khác
Các đồng tử Phạm Chí
Nghe vua xả trần tục
Cũng đến cầu xuất gia
Trưởng giả chủ tàng báu
Tên gọi là Thiện Thí
Cùng với ngàn quyến thuộc
Cũng đến cầu xuất gia
Bảo nữ Lộc Tử Mẫu
Cùng với hàng thể nữ
Tám vạn bốn ngàn người
Cũng đến cầu xuất gia
Lại hơn trăm ngàn số
Thiện nam và tín nữ
Nghe Phật tuyên diệu Pháp
Cũng đến cầu xuất gia
Thiên thượng Thiên Nhân Tôn
Thánh Chủ đại từ bi
Quán khắp tâm đại chúng
Rồi diễn nói Pháp yếu:
‘Các ông phải biết rằng
Từ bi Đức Năng Nhân
Dạy ông tu Chánh Đạo
Sanh đến trong Pháp Ta
Hoặc dùng vòng hoa hương
Tràng phan lọng trang nghiêm
Cúng dường Đức Năng Nhân
Sanh đến trong Pháp Ta
Hoặc uất kim trầm thủy
Hương xoa dùng để thoa
Cúng dường tháp Năng Nhân
Sanh đến trong Pháp Ta
Hoặc quy Phật Pháp Tăng
Cung kính thường thân cận
Siêng tu các việc lành
Sanh đến trong Pháp Ta
Hoặc ở trong Phật Pháp
Thọ trì học Kinh giới
Khéo hộ chẳng khuyết phạm
Sanh đến trong Pháp Ta
Hoặc cúng dường chư Tăng
Y phục và ẩm thực
Cùng dâng linh dược quý
Sanh đến trong Pháp Ta
Hoặc ở bốn ngày trai
Cùng với ba tháng chay
Thọ Tám Giới Quan Trai
Sanh đến trong Pháp Ta
Hoặc dùng ba loại thông
Thần cảnh ký giáo thọ
Hóa Đạo Thanh Văn chúng
Khiến trừ phiền não hoặc’
Thuyết Pháp hội thứ nhất
Rộng độ các Thanh Văn
Chín mươi sáu ức người
Ra khỏi phiền não chướng
Thuyết Pháp hội thứ nhì
Rộng độ các Thanh Văn
Chín mươi bốn ức người
Vượt khỏi biển vô minh
Thuyết Pháp hội thứ ba
Rộng độ các Thanh Văn
Chín mươi hai ức người
Khiến tâm khéo điều phục
Tam chuyển Pháp luân xong
Trời người thảy thanh tịnh
Dẫn theo các đệ tử
Vào thành đi khất thực
Lúc vào thành kia rồi
Ngã tư đều nghiêm sức
Vì để cúng dường Phật
Trời mưa hoa thích ý
Tứ Vương và Phạm Vương
Cùng với các thiên chúng
Cúng dường vòng hoa hương
Cung kính đại bi Tôn
Chư thiên đại uy đức
Rải xuống diệu y phục
Rực rỡ khắp thành ấp
Chiêm ngưỡng Đại Y Vương
Hương hoa với diệu bảo
Rải xuống các ngã tư
Chân bước ở trên đó
Mềm mại như bông gòn
Âm nhạc và tràng phan
Từng hàng trên các đường
Trời người vua Đế Thích
Xưng tán đại từ Tôn:
‘Nam mô Thiên Thượng Tôn
Nam mô Sĩ Trung Thắng
Lành thay Phật Thế Tôn
Từ mẫn thương thế gian’
Có trời đại uy đức
Sẽ làm ma vương chúng
Quy kính chắp tay lễ
Tán thán chiêm ngưỡng Phật
Phạm Vương các thiên chúng
Với quyến thuộc vây quanh
Mỗi vị dùng Phạm âm
Xiển dương Pháp vi diệu
Ở trong thế giới đó
Rất nhiều vị Ứng Chân
Trừ sạch nghiệp hữu lậu
Vĩnh lìa khổ phiền não
Trời người và long thần
Phi thiên tầm hương thần
La-sát cùng dạ-xoa
Đều hoan hỷ cúng dường
Bấy giờ các đại chúng
Đoạn chướng trừ hoài nghi
Siêu việt dòng sanh tử
Khéo tu hạnh thanh tịnh
Bấy giờ các đại chúng
Lìa chấp xả tài bảo
Vô ngã ngã sở tâm
Khéo tu hạnh thanh tịnh
Bấy giờ các đại chúng
Phá hủy lưới tham ái
Viên mãn tâm tĩnh lự
Khéo tu hạnh thanh tịnh
Từ Thị Thiên Nhân Tôn
Thương xót các hữu tình
Suốt trong sáu vạn năm
Thuyết Pháp độ chúng sanh
Giáo hóa trăm ngàn ức
Vượt khỏi biển phiền não
Hữu duyên đều cứu độ
Rồi mới nhập Niết-bàn
Từ Thị đại bi Tôn
Sau khi nhập Niết-bàn
Chánh Pháp sẽ trụ thế
Cũng mãn sáu vạn năm
Nếu ở trong Pháp Ta
Chí tâm khéo tín thọ
Tương lai ngày hạ sanh
Phụng sự đại bi Tôn
Nếu có bậc thông tuệ
Nghe giảng việc như thế
Không ai chẳng vui mừng
Nguyện gặp Từ Thị Tôn
Nếu ai cầu giải thoát
Muốn gặp hội Long Hoa
Tam Bảo thường cúng dường
Tinh tấn chớ buông lung”
Khi Thế Tôn vì ngài Xá-lợi Tử cùng các đại chúng mà nói về những việc tương lai của Đức Từ Thị xong, Đức Phật lại bảo ngài Xá-lợi Tử rằng:
“Nếu có thiện nam tử hoặc thiện nữ nhân nào nghe được Pháp này, thọ trì đọc tụng, như thuyết tu hành, và diễn nói cho người khác, lại cúng dường hương hoa và biên chép Kinh này, thời ở vào đời vị lai, những người như thế tất sẽ gặp được Đức Từ Thị hạ sanh và đều nhờ ơn Phật cứu độ ở trong ba hội.”
Lúc Phật nói bài kệ này xong, ngài Xá-lợi Tử cùng các đại chúng đều hoan hỷ kính tin và đảnh thọ phụng hành.